Thời gian một tuần trôi qua rất nhanh, họ bước vào kỳ thi tháng giữa nhịp sống bận rộn. Cuộc sống lớp 12 thực sự rất khô khan và nhàm chán, mỗi tháng một kỳ thi, cộng thêm thi giữa kỳ, cuối kỳ và các bài kiểm tra thường xuyên trên lớp. Học sinh thì làm bài, giáo viên thì giảng bài, ngày qua ngày, tháng nối tháng, đơn điệu đến mức tẻ nhạt, tất cả chỉ vì một mục tiêu: ghi tên mình lên bảng vàng.
Phòng thi được sắp xếp dựa theo thành tích học kỳ trước, vì Hứa Sâm Luân là học sinh chuyển trường, nên bị xếp ở hàng cuối cùng của phòng cuối cùng. Những người trong phòng này phần lớn là những học sinh có thành tích kém, thậm chí có người còn nằm bò ra bàn ngủ ngay cả khi bài thi chưa bắt đầu. Ngay cả giám thị cũng tỏ ra lơ là, chỉ cần không gian lận thì muốn làm gì cũng mặc kệ.
Khi phát đề thi, Hứa Sâm Luân lướt qua một lượt, nhận thấy các câu hỏi đều nằm trong phạm vi kiến thức của mình. Tiếng chuông báo hiệu bắt đầu vang lên, anh cầm bút làm bài rất nhanh. Trong khi phần lớn mọi người còn đang vắt óc suy nghĩ về phần đọc hiểu trang đầu tiên, cố gắng vận dụng mọi kỹ năng ngôn ngữ để "bịa ra" câu trả lời, thì anh đã lật sang trang tiếp theo. Tiếng lật giấy giòn tan của anh thu hút ánh nhìn của nhiều người, kể cả giám thị đang ngồi trên bục chơi điện thoại. Thầy giáo bước xuống, đi quanh bàn của Hứa Sâm Luân để kiểm tra, xác nhận anh không gian lận rồi đứng yên bên cạnh theo dõi anh làm bài.
Người bình thường khi làm bài mà có giám thị đứng cạnh chắc chắn sẽ thấy căng thẳng, nhưng Hứa Sâm Luân lại khác. Anh thậm chí còn ngẩng lên, mỉm cười với giám thị.
“Chữ viết đẹp đấy,” giám thị, vốn là giáo viên dạy Toán, nhận xét. Thầy không biết bài làm của anh đúng hay sai, chỉ đơn giản là khen chữ viết. Chữ của Hứa Sâm Luân đúng là được luyện tập kỹ lưỡng. Trước đây, anh bị chỉ trích vì chữ viết cẩu thả, bị nhiều người vin vào đó để đặt nghi vấn về thành tích học tập, thậm chí cả kết quả thi đại học của anh. Vì thế, quản lý đã ép anh đăng ký một lớp luyện chữ, và anh thực sự đã khổ luyện để có được nét chữ như hiện tại.
Khi hoàn thành câu hỏi cuối cùng trong bài luận, Hứa Sâm Luân thở phào nhẹ nhõm. Anh ngẫm nghĩ một lát rồi bắt đầu kiểm tra lại bài từ đầu. Nhìn thấy hành động của anh, giám thị gật đầu tán thưởng.
“Ừm, được đấy. Chưa biết điểm thế nào, nhưng ít nhất thái độ rất nghiêm túc.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT