Phạm Lâm Ca bĩu môi khó chịu. Nhưng khi nồi uyên ương được mang lên, bên canh đỏ sánh cùng hương thơm cay nồng, cậu vẫn không nhịn được mà gắp miếng thịt bò trong phần lẩu cay vào bát mình. Khi Hứa Sâm Luân quay lại sau khi lấy đồ uống, anh liền thấy cậu đang lè lưỡi vì cay, hốt hoảng tìm nước uống. Vừa thấy anh cầm ly nước đá, cậu vội giật lấy và uống một hơi hết sạch.
“Sao rồi? Để tớ xem nào.” Hứa Sâm Luân đặt ly nước xuống, xoay đầu cậu lại để kiểm tra.
Phạm Lâm Ca cay đến mức nước mắt rưng rưng, môi đỏ rực, ánh mắt ngước lên nhìn anh trông như đang tủi thân.
“Không ăn được cay mà cứ cố, đáng đời.” Hứa Sâm Luân lắc đầu, đưa luôn ly nước thứ hai cho cậu, giọng pha chút trách móc.
Anh nhớ rằng Tần tiên sinh cũng không ăn cay được. Mỗi lần ăn lẩu, cả hai đều gọi nồi uyên ương, một bên cà chua, một bên cay. Suốt thời gian bên nhau, anh chưa bao giờ thấy hắn đụng đến món cay, khẩu vị của Tần Triết Phong và Phạm Lâm Ca cũng tương tự nhau.
Không ngờ lần này cậu lại dám thử thách bản thân. Hứa Sâm Luân thở dài, lấy chiếc ly thủy tinh còn lạnh áp vào môi cậu, cố giúp giảm sưng.
Phạm Lâm Ca miệng đang bị ly chắn lại, nói không rõ lời: “Muốn ăn mà.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT