Ở ngay khung cửa có một chiếc gương phản chiếu nhỏ, từ vị trí chỗ Lâm Phức Trăn có thể nhìn thấy rất rõ ràng tất cả mọi cảnh tượng ở trong phòng, cảnh tượng này cũng bao gồm cả Phương Lục Kiều đang theo sát phía sau cô nữa.
Có lẽ Phương Lục Kiều cũng cho rằng nhất cử nhất động của mình sẽ không bị ai nhìn thấy, vẻ mặt cô ấy ngây dại với hai mắt trống rỗng.
Ánh mắt khóa chặt gương mặt trên tấm gương phản chiếu, Lâm Phức Trăn nhận điện thoại, khẽ gọi: “Gia Chú.”
Trong gương phản chiếu, thứ đầu tiên bừng tỉnh trên gương mặt ngây dại kia chính là đôi mắt, đôi mắt trong thoáng chốc đã tìm lại được tiêu cự, nhìn trân trân vào chiếc điện thoại đang nằm trong tay của Lâm Phức Trăn, dường như đang muốn thông qua chiếc điện thoại để có thể nhìn được dáng vẻ hiện tại của người trong lòng.
“Đang ở đâu?” Liên Gia Chú hỏi.
Đang ở đâu hả? Cô cười nói đang ở nhà của một người quen, cho dù Tiểu Pháp có thông minh cỡ nào thì cũng không thể nào đoán được người quen mà cô nói lại chính là Phương Lục Kiều nhỉ.
“Người quen? Mình có biết không?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT