So với nụ hôn ngây ngô lúc mười lăm tuổi, Lâm Phức Trăn và Liên Gia Chú của tuổi hai mươi đã rất thông thạo, họ đã có thể sử dựng lưỡi của mình linh hoạt để điều khiển hơi thở.
Đôi giày da giẫm trên đá sỏi, âm thanh vang lên từ xa tới gần, có tiếng bước chân đang đi về phía này, cô thử đẩy anh ra, nhưng vô ích. Ánh trăng soi bóng dáng của chủ nhân đôi giầy da trên mặt đất, từ vóc dáng và kiểu tóc của người tới có thể đoán được đó là đầu bếp của Provence tới.
Vị đầu bếp này làm ở khách sạn Quốc Tế Grand hotel. Lâm Phức Trăn cũng không muốn chuyện của cô và Liên Gia Chú trở thành đề tài mỗi khi đám đầu bếp của khách sạn Grand Hotel thầm trao đổi vụng trộm giống như “Con nhà có tiền thường có cuộc sống cá nhân thối nát.”
Cố gắng đẩy Liên Gia Chú ra.
Giây tiếp theo khi thân hình chủ nhân của đôi giầy da lướt qua cánh cửa vòm, họ cũng đã xuống bậc tam cấp, vị trí chỗ dựa vững chắc của bậc tam cấp là bức tường, trên tường mọc đầy dây leo, hoàn cảnh khí hậu tốt làm cho những thực vật nhiệt đới này sinh trưởng rất tốt, đem hai người che ở bên trong hoàn toàn không thành vấn đề, nhưng cũng chỉ có thể chứa được hai người. Phần lưng của cô dán ở trên dây leo, còn mặt anh đang kề sát cô trong đám dây leo ấy. Lâm Phức Trăn nhìn thấy rõ ràng trên bậc tam cấp ấy lộ ra một nửa cái đầu, đúng là vị đầu bếp Provence kia tới.
Người đó ở trên bậc tam cấp, cô và Liên Gia Chú ở dưới bậc tam cấp.
Xung quanh tĩnh mịch, tiếng côn trùng dưới bụi cỏ rất rõ ràng.
Lâm Phức Trăn nín thở, lúc này cô và Liên Gia Chú dường như không đạt được sự đồng thuận, không những không giống mà anh còn có ý nghĩ trái ngược lại. Điệu bộ ước sao mối quan hệ của họ có thể trở thành vốn liếng kinh nghiệm để các đầu bếp của khách sạn Grand hotel lén khoe khoang: Quan hệ của ai với ai không phải mọi người nhìn thấy là như vậy, ai với ai có quan hệ bí mật.
Xuyên qua khe hở của đám thực vật nhiệt đới có ánh đèn, còn có cả ánh trăng. Trong lúc hai người đang dây dưa trong đó tựa như âm thanh đôi nam nữ đang ẩn trong đám thực vật vùng nhiệt đới, nén lại hơi thở, mồ hôi ở trán xuôi theo tóc mai, mồ hôi ở chóp mũi càng rịn ra nhiều hơn. Thật may mắn là chất liệu chiếc áo len hôm nay cô mặc cực kỳ tốt, lúc nó bị cuộn lên im lặng không một tiếng động, thậm chí giọt mồ hôi từ bên tóc mai chảy xuống cũng bị sợi vải cực kỳ tốt này thấm vào trong.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play