Bầu trời bên ngoài cửa sổ đã chuyển sang màu xanh thẫm, một tia sáng nhỏ phản chiếu trên khung cửa sổ. Trời sắp sáng rồi, cô không biết mình đã khóc bao lâu, khi tiếng khóc dừng lại, cô mệt mỏi đầu tựa lên vai anh, đôi mắt mờ đi, cô chớp chớp mi mắt.
Lúc ánh sáng đầu tiên của bình minh phá tan màn đêm, cô nhẹ giọng nói với anh: “Gia Chú, kỳ thật em vẫn luôn không thể tha thứ cho anh. Kỳ thật, ngoài mặt em giả vờ tha thứ cho anh, nhưng trong lòng em chưa từng buông bỏ.”
“Anh biết.” Anh đáp lại, âm thanh trầm ấm nhưng đầy thấu hiểu.
“Gia Chú, hiện tại, em muốn tha thứ cho anh.”
“Được.”
Ánh mắt cô vẫn dõi ra ngoài cửa sổ, tựa như lẩm bẩm một mình: “Biết không, ‘Gia Chú, hiện tại em muốn tha thứ cho anh’ câu này có nghĩa là gì không? Nó có nghĩa là Lâm Phức Trăn phải học cách thay đổi vì Liên Gia Chú, cuối cùng sẽ thành một người mà ngay cả cô ấy cũng không biết sẽ trở thành thế nào. Nhưng có một điều chắc chắn, cô ấy sẽ nỗ lực để xứng đáng với niềm tin mà Liên Gia Chú dành cho cô ấy.”
“Làm cho câu nói ‘Chào mừng Lâm Phức Trăn trở lại thế giới này.’ trở nên đầy ý nghĩa.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT