Chính viện.
Lý phu nhân nhìn nhìn sắc mặt Nhan Trí Cao, thấy coi như không tệ, mới mở miệng nói: "Lão gia, ngài đừng tức giận Đạo Hoa, nha đầu kia là người thẳng thắn nhanh mồm nhanh miệng, nói chuyện cũng sẽ không rẽ ngoặt, nàng không có bất kỳ ý tứ ngỗ nghịch nào với ngài."
Nhan Trí Cao vỗ vỗ tay Lý phu nhân: "Ta biết, đâu cần ngươi phải tới giải thích. Chuyện mua người là ta không cân nhắc chu đáo, nên lén thương lượng với ngươi trước."
Lý phu nhân cười cười: "Chuyện trong nhà vốn không nên khiến lão gia quan tâm, là ta không làm tốt, mấy năm nay cũng không tích góp được chút gì cho Nhan gia."
Nhan Trí Cao lắc đầu, thở dài: "Đây đâu phải vấn đề của ngươi, là ta, là ta không làm chủ một nhà tốt."
Lý phu nhân vội vàng nói: "Lão gia phải vội vàng vì dân chúng tạo phúc, chuyện trong nhà theo lý ta phải gánh vác. Lão gia yên tâm đi, trong nhà có ta, hiện giờ phương diện tiền bạc là căng thẳng một chút, chờ chúng ta đứng vững gót chân ở Hưng Châu, ngày tháng sẽ tốt lên."
Nhan Trí Cao kéo tay Lý phu nhân, áy náy nói: "Phu nhân vất vả rồi!"
Lý phu nhân cười nói: "Ta là thê tử của lão gia, chưởng gia lý sự vốn là bổn phận, nói chi là cực khổ!"
Nhan Trí Cao gật đầu, lập tức như nghĩ tới điều gì, cười nói: "Hôm nay biểu hiện của Văn Tu và Đạo Hoa quả thực không tệ, trước đó ta còn đang lo lắng Đạo Hoa sẽ không ứng phó được các cô nương, không ngờ nha đầu này ở phương diện đối nhân xử thế lại không thua Văn Tu một chút nào."
Nụ cười trên mặt Lý phu nhân lập tức nhiều hơn: "Lão thái thái dạy tốt."
Nhan Trí Cao gật đầu: "Chỉ là tính cách lộ chút ra ngoài, ở nhà còn đỡ, ra ngoài rồi, không giấu giếm cũng không tốt, ngươi phải tranh thủ thời gian tìm một phu tử tốt cho mấy nha đầu."
Lý phu nhân chân thành nói: "Ta sẽ hỏi thăm kỹ càng."
Song Hinh Viện.
Lâm di nương thấy Nhan Trí Cao không đi theo Nhan Di Song, Nhan Văn Bân đi tới, vẻ mặt vô cùng thất vọng.
Hôm nay Nhan gia tổ chức yến hội, tất cả mọi người đều tham gia, nhưng chỉ có nàng, chỉ vì nàng là thiếp thất, không có tư cách ra ngoài gặp khách.
Chưa bao giờ có lúc nào khiến Lâm di nương để ý đến thân phận thiếp thất của mình như thế.
Trước kia, khi ở huyện Lâm Nghi, cho dù nàng là thiếp thất, cũng có quan gia phu nhân giao hảo với nàng. Nhưng hôm nay tới Hưng Châu, lần đầu tiên nàng nhận thức được sự khác biệt giữa chính thất và thiếp thất rõ ràng như thế.
Ban ngày, Nhan Di Song bị ủy khuất ở chỗ tiểu thư các nhà, lập tức trở về tìm nàng khóc lóc kể lể.
Lúc này, nàng mới chính thức cảm nhận được thế nào là bi ai, chẳng những nàng không có mặt mũi, chính là con cái nàng sinh, cũng so với người khác thấp hơn một đẳng.
Sau khi mở tiệc chiêu đãi, cuộc sống của Nhan gia ở Hưng Châu bắt đầu dần dần đi vào quỹ đạo.
Nhan Văn Tu và mấy đứa trẻ khác được Nhan Trí Cao sắp xếp vào Châu Học đọc sách, mấy cô nương Đạo Hoa, bởi vì còn chưa mời được phu tử, tạm thời chỉ có thể ở nhà ôn tập sách vở trước kia.
Một ngày, Đạo Hoa luyện tập hơn nửa canh giờ, đang chuẩn bị lấy ra tú rạp luyện tập nữ hồng một chút, liền thấy Bình Hiểu cười đi vào sân nhỏ.
"Đại cô nương, phu nhân đang tìm người đây!"
Đạo Hoa nhanh chóng buông tú rạp xuống, nghi hoặc hỏi: "Mẫu thân tìm ta làm gì?"
Bình Hiểu cười nói: "Là chuyện tốt, nghe nói Tam lão gia trông coi thôn trang, hiện tại đang nói việc này cho lão thái thái và phu nhân."
Nghe vậy, Đạo Hoa lập tức hào hứng, vội vã đi về phía Tùng Hạc Viện.
Tùng Hạc Viện.
Nhan Trí Cường đưa hai tờ khế ước ruộng cho Nhan lão thái thái, sau đó mở miệng nói: "Theo lời đại tẩu phân phó, mua một đại trang và một tiểu trang, hai thôn trang cách nhau rất gần."
"Đại trang tử năm trăm mẫu đất, trong đó ba trăm mẫu ruộng nước, ruộng hạn hai trăm mẫu, trong điền trang có hai mươi mốt hộ tá điền."
"Tiểu trang tử hai trăm mẫu đất, trong đó ruộng nước, ruộng cạn mỗi loại một trăm mẫu, cộng thêm một ngọn núi hoang, tá điền có mười hộ."
Nhan lão thái thái nhìn kỹ khế ước, sau đó xoay tay đưa cho Lý phu nhân bên cạnh: "Tức phụ lão đại, ngươi cất khế ước đi."
Lý phu nhân thấy lão thái thái không có bất kỳ miễn cưỡng nào, lúc này mới cười nhận lấy khế ước, nhìn về phía Nhan Trí Cường: "Hai thôn trang, đều đã trồng cả xuân chủng rồi phải không?"
Nhan Trí Cường gật đầu: "Tất cả đều trồng xuống, ta quan sát cẩn thận một chút, hai tá điền của hai thôn trang đều không phải hạng người trộm gian dùng mánh lới, rất để ý tới ruộng đồng, trồng trọt rất cẩn thận."
Lý phu nhân: "Vậy là tốt rồi, trước kia ta còn một mực lo lắng thôn trang mới mua sẽ làm lỡ vụ xuân. Sau chuyện này, hai thôn trang sẽ phiền phức Tam đệ nhìn nhiều một chút.
Lúc này, âm thanh của Đạo Hoa truyền vào.
"Tổ mẫu, nương, trang tử mua xong rồi?"
Nghe được tiếng động, mấy người trong phòng cười một tiếng.
Nhan lão thái thái tức giận liếc xéo Đạo Hoa đang bước nhanh vào nhà: "Nhìn nha đầu này sốt ruột quá, nói mua cho con thì sẽ mua cho con, còn thiếu được con sao?"
Đạo Hoa cười nói: "Tôn nữ không phải là muốn trồng đồ ăn ngon cho tổ mẫu sao?"
Nhan lão thái thái cười nhìn về phía Lý phu nhân: "Nhìn xem lời này, rõ ràng là chính nàng muốn thôn trang, còn muốn nói là vì ta, ta cũng thành lá chắn."
Đạo Hoa thấy Lý phu nhân cầm hai tờ điền khế trong tay, lập tức tiến lên.
Lý phu nhân thấy nàng trông mong như vậy, mừng rỡ: "Chưa thấy qua ngươi tham tiền như vậy." Nói xong, đưa khế ước ruộng trong tay cho nàng.
Đạo Hoa cẩn thận nhận lấy khế ước, sau đó ngồi xuống bên cạnh lão thái thái, nhìn đi nhìn lại nhiều lần, sau đó trả khế ước ruộng của đại trang cho Lý phu nhân, còn điền khế của tiểu trang thì nàng tự cầm trong tay.
Lý phu nhân thấy thế, phì một tiếng bật cười: "Nha đầu này, còn sợ nương đoạt của con sao? Mau, đem khế ước đất đai cho nương, nương giữ lấy cho con, ngày sau làm của hồi môn của con."
Đạo Hoa cầm điền khế lắc đầu lia lịa: "Không, con muốn tự mình cầm lấy." Tự mình cầm lấy đồ đạc, như vậy mới an tâm.
Lý phu nhân: "Con còn nhỏ, nếu làm mất khế ước thì làm sao bây giờ? Yên tâm, nương không tham của con."
Đạo Hoa vẫn lắc đầu: "Con sẽ không làm mất."
Lý phu nhân còn muốn nói gì đó, lúc này Nhan lão thái thái đã lên tiếng: "Để cho Đạo Hoa tự mình cầm đi, nha đầu này cũng không biết là theo ai, từ nhỏ đã biết che chở đồ vật của mình."
Đạo Hoa đương nhiên nói: "Đồ của mình đương nhiên phải che chở rồi." Nói xong, nhìn về phía Lý phu nhân ánh mắt sáng quắc: "Nương, con muốn đi thôn trang nhìn xem, không phải có ngọn núi hoang sao, con đi xem có thể trồng thứ gì hay không, cũng không thể lãng phí thời gian."
Lý phu nhân nhìn về phía Nhan lão thái thái, hỏi ý kiến của bà.
Nhan lão thái thái suy nghĩ một chút, gật đầu nói: "Hiện tại thời tiết vừa vặn, ta cũng đi ra ngoài một chút."
Đạo Hoa lập tức nói: "Chọn ngày không bằng gặp ngày, ngày mai đi!"
Nhan lão thái thái trợn trắng mắt, cười nói: "Xem ngươi gấp đến mức nào, ta biết ngay ngươi là người ngồi không yên, vậy thì ngày mai đi."
Lý phu nhân: "Nương, ngày mai con dâu muốn gặp bà môi giới, thương thảo chuyện mua người."
Nhan lão thái thái không để ý lắm: "Con làm việc của con, ta và Đạo Hoa đi thôn trang là được rồi, cũng không phải rất xa." Thấy Lý phu nhân dường như có chút lo lắng, liền chỉ vào Nhan Trí Cường nói: "Có Trí Cường, con còn có cái gì không yên tâm?"
Thấy vậy, Lý phu nhân mới không nói gì khác.
Cùng ngày, các phòng Nhan gia đều biết trong nhà có thêm điền trang, đồng thời cũng biết, Đạo Hoa có một cái điền trang nhỏ riêng.
Nhị phòng.
Nhan Di Nhạc bĩu môi nói: "Tổ mẫu bất công, nói cái gì mà bạc mua điền trang là của đại tỷ tỷ, nhưng đại tỷ tỷ mới lớn hơn chúng ta một hai tuổi, sao tỷ ấy có thể tiết kiệm được nhiều bạc như vậy, nhất định là tổ mẫu dùng tiền của mình mua giúp tỷ ấy."
Nhan Trí Viễn và Tôn thị cũng không tin Đạo Hoa mới 9 tuổi có thể tích cóp được hơn ngàn lượng bạc, nhưng việc này bọn họ thật khó mà nói được.
Dù sao thì Đạo Hoa được nuôi dưỡng bên cạnh lão thái thái từ nhỏ, cho dù lão thái thái lấy bạc ra thì bọn họ cũng không có lý do gì để phản đối.
Sắc mặt Nhan Văn Kiệt cũng có chút không vui, nói thầm: "Lão thái thái nhà khác đều nghĩ trăm phương ngàn kế tích góp vốn liếng cho tôn tử, nhà chúng ta thế nào cũng chỉ muốn trợ cấp tôn nữ, sớm muộn gì cũng phải gả ra ngoài mà thôi?"
Nghe thấy giọng nói oán trách của Nhan Văn Kiệt, Nhan Trí Viễn lập tức trầm mặt xuống: "Câm miệng, lão thái thái cũng là thứ một tiểu bối như ngươi có thể sắp xếp? Mấy năm nay ngươi đọc sách đến bụng chó rồi à?"
Tôn thị thấy Nhan Trí Viễn tức giận, lập tức vỗ bả vai Nhan Văn Kiệt một cái: "Ngươi không giữ miệng, nói gì cũng dám nói, lão thái thái là lão tổ tông nhà chúng ta, chuyện bà muốn làm đừng nói ngươi, cho dù là phụ thân ngươi cũng không thể nói không. Ngày sau nếu lại nghe ngươi nói bậy, cẩn thận ta đập ngươi."
Nhan Văn Kiệt rất có nhãn lực, thấy phụ mẫu đều tức giận, lập tức xin lỗi: "Phụ thân, nương, là nhi tử sai rồi, con cũng là nghe được đại muội muội chỉ là một nữ nhi mà đã có tài sản riêng, con là một tôn tử lại còn không có cái gì, trong lòng không phục, cho nên mới ăn nói bậy bạ như vậy, hai người không cần tức giận."
Nhan Trí Viễn trừng mắt nhìn con trai, sắc mặt vẫn có chút không vui: "Lão thái thái là tổ mẫu của các con, trong lòng các con chỉ có thể tôn kính." Nói xong, liền chắp tay ra khỏi cửa phòng.
Tôn thị nhìn ba nữ nhi bị trượng phu phát hỏa dọa một trận, thở dài: "Lão thái thái nuôi lớn mấy người phụ thân các con không dễ dàng, ngày sau cũng không dám bất kính với lão thái thái nữa."
Ba người Nhan Văn Kiệt rầu rĩ gật đầu.
Tam phòng, gió êm sóng lặng.
Trong lòng bọn họ đều biết tiền Đạo Hoa kiếm được so với mua điền trang thì nhiều hơn, nàng muốn lấy ra mua điền trang thì không ai có thể phản đối.
Song Hinh Viện.
Nhan Di Song hâm mộ nói: "Đại tỷ tỷ thật hạnh phúc, chẳng những có nhà ngoại tổ giàu có, vòng ngọc, gấm vóc những thứ tốt này thỉnh thoảng đưa cho tỷ ấy, ngay cả tổ mẫu trong nhà cũng đang trợ cấp cho tỷ ấy, mới 9 tuổi đã có thôn trang của mình rồi."
Lâm di nương nghe nói như thế, lòng chua xót cực kỳ.
Nữ nhi của bà ta không kém bất luận kẻ nào, nhưng đãi ngộ trong nhà lại