Trước kia sao không phát hiện, người này lại chơi xấu như vậy?
Tiêu Ngọc Dương thấy Đạo hoa ngồi bất động, đẩy khay mã não chứa đầy vải về phía nàng: “Quả vải này cần ướp lạnh mới ăn ngon, nếu để hơi nóng thấm vào, cũng không còn ngon như vậy nữa.”
Trong đình, nhìn thấy Đạo Hoa cúi đầu ăn từng miếng nhỏ vải thiều, Tiêu Ngọc Dương chỉ cảm thấy tâm viên ý mãn: “Xem ra ngươi thích ăn vải thiều này, sang năm ta sẽ cho ngươi nhiều hơn một chút, năm nay trước hết nếm thử.”
Đạo Hoa vội vàng nói: “Không cần phiền phức.”
“Không phiền phức!” Tiêu Ngọc Dương cười cười nói: “Ngươi không cần khách khí với ta. Không phải ngươi đã nói sao, chúng ta là bằng hữu, tuy hai mà một.”
Đạo Hoa ngượng ngùng cười một tiếng, ý của nàng không phải như thế chứ?
Tiêu Ngọc Dương vốn định nhìn xem Đạo Hoa ăn hết vải thiều, nhưng mới ăn được vài quả, các thị vệ bên cạnh cữu cữu đã tìm đến, muốn để cho hắn đi chào hỏi khách.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play