Đáy mắt Cố Cần xẹt qua sự ghét bỏ: "Không đâu."
Game 'Truyền thuyết thần giả' cũng có phối hợp theo cấp bậc, cô ấy đang rảnh rỗi nên chơi mấy ván thôi, không có cái nào không thể đánh cả.
Cô ấy không thích chơi game mấy mấy người chơi trình gà mờ.
Nguyễn Tuyết Linh nghe Cố Cần phản bác lại thì sắc mặt cũng tốt hơn một chút, thầm nghĩ, coi như là cũng không phải không có thuốc chữa.
Nguyễn Tuyết Linh cảm thấy phiền muộn. Tại sao hai đứa con ruột của bà, một đứa là Cố Cần, một đứa là Cố Phái, đều thích chơi game như vậy nhỉ?
Bảo sao Cố Dạng lại hiểu chuyện và ưu tú hơn hai đứa nó, thì ra là bởi vì không phải do bà sinh ra ư?
Chơi game hại người, hôm nào bà phải nhờ quan hệ hỏi thăm một chút bên phía game 'Truyền thuyết thần giả' kia, bảo bọn họ làm cái giới hạn vị thành niên khi đăng nhập vào chơi game mới được.
Cố Dạng đỡ trán, từ đầu tính tình của bà chị đại lão này đã không tốt, Nguyễn Tuyết Linh còn thái độ như thế thì làm sao mà Cố Cần có thể gật đầu được?
Quả nhiên vẫn là để cô ra trận.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play