Kỷ Lâm Bạch ngửi thấy mùi thơm quen thuộc vẫn chưa tản đi trong không khí, nhớ đến trước đây Nguyễn Sở cũng thường dùng nước hoa mà Cố Dạng điều chế, bỗng nhiên hỏi: "Dạng Dạng, đó cũng là nước hoa mà cô điều chế sao?"
"Đúng vậy." Cố Dạng gật đầu, cô nghe thấy Kỷ Lâm Bạch dùng từ 'cũng', cô nhíu mày: "Anh cũng đã ngửi thấy mùi nước hoa mà tôi điều chế từ chỗ chị họ tôi sao?"
Nhắc đến Nguyễn Sở, ánh mắt Kỷ Lâm Bạch dịu dàng hơn: "Đúng vậy. Sở Sở nói lọ nước hoa đó tên là Triều Dương. Ngửi mùi rất dễ chịu, trước đó cũng có trợ giúp rất lớn đến bệnh tình của cô ấy. Lọ nước hoa mà vừa rồi cô đưa cho Đỗ Lan, hình như cũng có tác dụng tương tự sao?"
Cố Dạng cũng không cảm thấy khó hiểu vì sao Kỷ Lâm Bạch lại nhận ra, cũng không giấu giếm: "Hương dược đồng nguyên. Tôi không thích trực tiếp dùng thuốc, mà thích dùng phương pháp tự nhiên vô hại hơn, kích thích thông qua thị giác, thính giác và khứu giác, thay đổi một cách vô thức để đạt được mục đích điều trị. Đương nhiên, sự cấp tòng quyền, bệnh tình khẩn cấp thì vẫn phải dùng thuốc để nhanh chóng khống chế bệnh tình."
(*) Hương dược đồng nguyên: Mùi hương và thuốc đều có cùng nguồn gốc.
Sự cấp tòng quyền: khi có việc gấp thì nên tùy cơ ứng biến và không nên phải làm theo quy tắc bắt buộc nào cả.
Kỷ Lâm Bạch cũng nghe rất nghiêm túc, anh ta đã tiếp xúc với không ít giáo sư, chuyên gia tâm lý học ở Trung Quốc, biết rất nhiều người đặc biệt thích phương pháp điều trị của mình.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT