Lúc Chu Địch được Trịnh Dực bế vào trong ngực thì cô ấy sững sờ cả người, vô thức dãy dụa: "Này, cậu làm gì vậy?"
Trịnh Dực bế cô ấy, bước chân rất nhanh về phía phòng y tế: "Chu Tiểu Địch, cậu yên lặng một chút, đừng đụng đến vết thương, đúng lúc tôi tiện đường, tôi đưa cậu đến phòng y tế."
Cố Dạng bên cạnh nhíu mày, chỉ có điều cũng không ngăn cản: "Nếu đã như thế thì cảm ơn cậu đã đưa Tiểu Địch đi."
Đây vẫn là lần đầu tiên Chu Địch dựa vào Trịnh Dực gần như thế, sắc mặt cô ấy đỏ lên. Mặc dù bình thường không hợp nhau, nhưng dù sao bây giờ người ta cũng là thấy việc nghĩa ra tay giúp đỡ, Chu Địch nhỏ giọng nói một câu: "Cảm ơn."
Vương Lăng Vũ nhìn bóng lưng của hai người họ, siết chặt nắm đấm rồi chửi thề một tiếng, sau đó đuổi theo: "Đậu xanh, Trịnh Dực, mày buông cô ấy ra cho tao, cần mày phải đưa đi à?"
Chu Địch liếc mắt nhìn thấy Vương Lăng Vũ, cô ấy nói với Trịnh Dực: "Đừng để ý đến cậu ta."
Trịnh Dực trực tiếp đưa tay gạt cậu ta ra, bước chân vẫn không ngừng.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play