Sau khi vũ khúc khiêu vũ của Hội tiệc kết thúc, ánh đèn trên sân khấu chợt tắt một lát, theo sau đó là tiếng dương cầm vang lên, một chùm ánh sáng chiếu từ trên xuống người Cố Dạng ở trên sân khấu.
Dưới ánh đèn, thiếu nữ mặc một bộ váy dài màu vàng sữa, mái tóc dài mềm mại rũ xuống sau lưng, ngón tay thon dài như bạch ngọc nhẹ nhàng lướt trên những phím đàn đen trắng.
Tiếng đàn lảnh lót vang lên giống như từng tia nắng ấm, làm cho người ta cảm thấy toàn thân ấm áp, vẻ mặt cũng trở nên thư giãn, trong lòng sinh ra sự vui vẻ.
Điểm này, những vị khách quý ngồi ở hàng ghế trước tiên là cảm thụ được sâu sắc nhất, bọn họ đều cảm thấy những phiền muộn trong lòng đều được tiếng đàn này giải quyết hết, ngay cả kiểu làm thần kinh tê liệt bằng cồn thì cũng không thể nào bằng được.
Trong một góc của hội trường, Nguyễn Sở và Kỷ Lâm Bạch đang ngồi chung một bàn thưởng thức rượu thì nghe được tiếng đàn dương cầm này, cả hai đều chợt giật mình.
"Tiếng đàn dương cầm này... là khúc 'Hoan lạc' của Ương Ương!"
Nguyễn Sở từng nghe khúc đàn này vô số lần, chỉ nghe mấy nốt đầu đã phân biệt được, chỉ là cô ấy không ngờ đến chuyện sẽ nghe được khúc đàn này ở đâu.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT