Trịnh Dực không để ý đến cậu ta, tùy ý lấy khăn mặt lau mồ hôi, vẻ mặt có chút bất cần.
Cố Dạng nhìn Trịnh Dực thêm một chút, nhìn ra được là vừa rồi cậu ta cố ý, chàng trai này có vẻ rất ngứa mắt Vương Lăng Vũ!
Người này không liên quan đến Cố Cần, nội dung chính cũng không có cậu ta, cho nên căn bản là trong tiểu thuyết gốc không đề cập đến cậu ta. Nhưng mà trong trí nhớ của nguyên thân thì lại có Trịnh Dực.
Trước đây Trịnh Dực cũng là người trong giới hào môn Cẩm Thành, người trong một giới hào môn, ngẩng đầu không gặp thì cúi đầu cũng gặp. Chỉ có điều sau đó, nhà họ Trịnh xuống dốc rồi phá sản.
Còn có một điều nữa là, hồi học cấp hai thì Chu Địch học cùng lớp với Trịnh Dực, khi đó Trịnh Dực thường xuyên bắt nạt Chu Địch, cho nên Chu Địch và Trịnh Dực rất không hợp nhau. Khi đó cứ nhắc đến Trịnh Dực là Chu Địch lại nghiến răng nghiến lợi, cảm thấy người này rất đáng ghét!
Chu Địch kéo Cố Dạng đi tới, nghe thấy Vương Lăng Vũ nói vậy thì vẻ lo lắng trên khuôn mặt bị sự bực bội thay thế, cô ấy trực tiếp đập chai nước khoáng lên người Trịnh Dực: "Trịnh Dực, cậu đừng có mà quá đáng!"
Trịnh Dực đang lau mồ hôi ngẩng đầu lên, đỡ lấy chai nước khoáng mà Chu Địch ném đến, trực tiếp mở ra uống một ngụm, sau đó cười một cái rất vô lại: "Chu Tiểu Địch, cảm ơn nhé."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play