Ô Nguyên Diệp không phục, trong mắt hiện lên vẻ dữ tợn: “Vốn chính là như vậy, cô ta cứ đợi đây, sớm muộn gì con cũng cho cô ta tiêu đời.”
Ô Thiện Bình từ trên giường bệnh quay đầu lại: “Mày câm miệng lại cho tao!”
“Câm miệng thì câm miệng.” Ô Nguyên Diệp vẫn sợ bố: “Nhưng mà bố, bố vừa vào cửa đã nằm sấp xuống. Mẹ hỏi bố thế nào, bố cũng không nói, có đăng ký được nhà chưa? Tất cả đều thuộc về gia đình chúng ta sao?”
Thân Tú Vân đột nhiên ngừng khóc, vội vàng nhìn về phía chồng mình: “Ông xem, tôi nhìn thấy ông đau đớn, liền quên hết mọi chuyện. Chuyện đăng ký thế nào rồi?”
Những lời vừa rồi khiến cho Ô Thiện Bình vô cùng hưởng thụ, cảm thấy đau đớn trên người đã giảm bớt đi rất nhiều, “Tôi trong cái khó ló cái khôn, nói dựa theo quy trình, Thủy Lang phải đi làm thủ tục nhận việc, sau khi có được chứng nhận của đơn vị thì con bé mới có thể đăng ký, tạm thời ngăn cản được.”
Ô Nguyên Diệp nghi hoặc hỏi: “Ngăn cản? Bố, tại sao phải ngăn cản? Tại sao bố không trực tiếp đi đăng ký, lấy lại nhà và đồ của chúng ta?:
Thân Tú Vân cũng khó hiểu, “Đại ca, sao ông không trực tiếp đăng ký?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT