Vương Dư sắp xếp ta ở phòng nhỏ bên cạnh phòng hắn, đêm khuya lại lén lút xách đèn đến, lặng lẽ ngồi bên giường ta.
Ta đang nằm trong chăn, vì lời nói ban sáng của Trưởng công chúa mà đau lòng rơi lệ, hắn từ phía sau bám lấy bờ vai ta, không chút đồng tình cười nhạo ta: "Chà, hôm nay lại thấy chuột nước."
Ta đang đau khổ, nghe vậy trong lòng càng khó chịu hơn: "Nếu chàng không muốn gặp, ta đi là được."
Vương Dư thấy ta thực sự tức giận rồi, vội vàng nhỏ tiếng dịu dàng xoa dịu ta: "Nào có chuyện không muốn gặp nàng chứ, hận không thể bên nàng ngày đêm, mãi không chia lìa."
Loại lời nói tâm tình này đối với Vương Dư mà nói, là cực kỳ hiếm thấy, giống như liễu trộm nở hoa, thấy nước từ trên núi chảy xuống, lại giống như tiếng vọng của bể khổ, khổ tận cam lai.
Ta kinh ngạc, thậm chí còn quên cả khóc, Vương Dư thấy ta không khóc nữa, cúi đầu xuống, nhẹ nhàng đặt lên trán ta một nụ hôn, ngón tay thon dài luồn vào tóc ta, giọng nói êm tai:
"Túc Tích không chải tóc, sợi tóc xõa hai vai, mềm mại duỗi trên đầu gối lang quân, nơi nào không đáng thương? (thơ ca cổ gì đấy)

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play