Lục Ngọc cúi đầu, Tiểu Tích Niên bi bô gọi mẹ. Sau đó còn hôn lên má của Lục Ngọc: “Mẹ, nhớ mẹ rồi.”
Trái tim Lục Ngọc ấm áp, nói: “Mẹ cũng nhớ con rồi.”
Tiểu Tích Niên nói: “Mẹ đừng buồn.”
Lục Ngọc kinh ngạc nhìn Tích Niên, đứa trẻ bé như vậy thế mà có thể cảm nhận được sự thay đổi trong cảm xúc của cô.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT