Lúc Kỷ Hành đi đến Từ Ninh cung thì Thái hậu đang khóc.
Thái hậu người này nha, khi bà ấy khóc thì vĩnh viễn sẽ không khóc bù lu bù loa tạo ra những tiếng động khiến người ta phiền chán. Mà bà ấy chỉ yên lặng rơi nước mắt, làm cho người ta cảm thấy cả thế giới này đều phụ bà, ai nhìn thấy cũng có cảm giác tội lỗi.
Vân Mộng Hạ Vũ
Kỷ Hành có chút nhức đầu: "Mẫu hậu, ai lại chọc ngài tức giận? Trẫm nhất định không tha cho hắn."
"Còn có thể là ai! Ai gia vì ngươi làm lụng cả một đời, thật không dễ dàng chịu đến bây giờ, vậy mà ngươi được lắm, đi làm ra những loại chuyện xấu xa kia. Có phải là an nhàn quá lâu, nên ngươi quên đi những đau khổ từng trải qua? Ngươi quên cha ngươi bị thái giám che đậy đến thế nào sao? Ngươi —-" Nói tới đây thì ngậm miệng tiếp tục khóc.
Kỷ Hành liền biết chuyện kia đã truyền tới tai Thái hậu. Hắn giải thích: "Đó đều là người bên ngoài truyền bậy bạ, con làm người thế nào mẫu hậu ngài biết rõ mà, làm sao ngài lại giống người khác đi tin tưởng những lời đồn kia."
Thái hậu tuy là khóc cả nửa ngày nhưng đầu óc cũng không có choáng váng: "Đến lúc này ngươi còn lừa dối ta! Trứng không nứt ruồi bọ không bu, ai gia không tin, nếu như chuyện không có căn cứ, người bên ngoài làm sao dám tùy ý dám nói bậy về Hoàng đế?"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT