Lúc Điền Thất nhận được lá thư thứ hai của Trịnh Thiếu Phong thì tiểu tử này đã không còn nói về chuyện yêu đương tâm đắc với nàng ta nữa. Có lẽ là hắn cảm thấy nói chuyện này cùng một thái giám quả thực chính là đang trào phúng đối phương, không có sẵn điều kiện khách quan để theo đuổi cô nương, làm thế rất là không đáng mặt bạn bè, thế là hắn bắt đầu kể khổ. Nào là biên cảnh phía bắc khổ hàn (Tuyên Phủ nằm ở phía tây bắc cách kinh thành bốn trăm dặm), rồi nào là vui chơi giải trí thiếu hụt (trừ bài bạc chim chóc ra còn lại không đủ phong phú), rồi huấn luyện quá mệt mỏi (tự tìm) linh tinh.
À, đúng rồi, hắn còn đặc biệt trào phúng một người có bối cảnh giống như hắn, bị tống đến tay Sở tướng quân. Người này tên là Nghê Thế Tuấn, người không như tên, cho dù diện mạo hay là khí độ tài năng thì tất cả đều không bằng hắn chút xíu nào. Bao cỏ (1) cũng thôi đi, đáng hận nhất là hắn lại dám cùng Trịnh thiếu gia cướp Sở tiểu thư, cũng không tè một bãi soi soi một chút, hừ!
(1) Bao cỏ: từ lóng gọi người vô dụng.
Điền Thất thấy sự phẫn nộ tràn ngập lá thư kia, dường như là muốn thoát ra khỏi giấy mà bay lên không trung. Nàng lắc đầu bật cười, Trịnh Thiếu Phong này, mắng Nghê Thế Tuấn kia như vậy, có lẽ là vì bị lép vế ở trước mặt Sở tiểu thư, nên mới viết lệch, nói bậy để trút căm phẫn. Nàng có chút tò mò người gọi là Nghê Thế Tuấn này là con cái của vị đại nhân nào, trong triều lại là có hai ba người họ Nghê. Nhưng tuổi tác đều không đúng, Trịnh Thiếu Phong chỉ biết mắng chửi người, cũng không thèm nói rõ ràng.
Điền Thất nghĩ không ra, chỉ cất thư kỹ đi, chứ không có suy nghĩ thêm.
Đường Thiên Viễn đọc sách tới cảnh giới, nụ cười trên mặt vô cùng cao thâm khó lường. Kỷ Chinh cũng giống vậy mang vẻ mặt cao thâm khó lường. Điền Thất sờ sờ mũi, không biết tới cùng thế giới này không bình thường hay là do nàng không bình thường. Nàng nhìn vref phía ngưỡng cửa, chỗ khe cửa lại hiện lên một bóng người, màu sắc của quần áo rất quen thuộc, người kia cũng bao một căn phòng nhưng lại ra ra vào vào rất nhiều lần, giống như là bị đái dắt vậy. Điền Thất biết hắn là người mà Hoàng thượng phái ra để giám thị nàng, người lần này với người lần trước không giống nhau, khinh công của người này rất tốt, càng kính nghiệp. Đã vậy hắn còn cứ luôn ghé vào bên cửa cách mành nhìn vào trong, mành cửa hơi mờ, nhìn cẩn thận cũng có thể nhìn rõ ràng hành động của người bên trong. Nhưng mà hắn cũng không suy nghĩ chút, ban ngày ban mặt, hắn có thể nhìn được người bên trong, thì người bên trong đương nhiên cũng có thể thấy được hắn.
Điền Thất quyết định trở về nhất định sẽ thương lượng cùng với Hoàng thượng, xin hắn đổi một người có đầu óc thông minh chút.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT