Từ khi xác định Hoàng thượng là một tên biến thái chuyên chơi đùa thái giám, Điền Thất vừa ưu sầu vừa lo lắng, lại còn sinh ra một loại suy nghĩ kỳ quái: Hoàng thượng thật sự là chỉ làm vậy với một mình nàng thôi sao? Hay là còn có không ít người, à ờ, làm giống như nàng, chỉ là mọi người không biết lẫn nhau thôi?
Khi một người ở trong một loại hoàn cảnh nguy hiểm thì người ta luôn hi vọng mình sẽ không phải là người cô độc. Càng nhiều người có hoàn cảnh giống nàng, thì càng mang lại cảm giác an toàn tới cho nàng.
Trạng thái trước mắt này của Điền Thất chính là như vậy, nghĩ đi nghĩ lại, nàng quyết định tìm người tư vấn một chút. Đương nhiên, không thể hỏi quá trực tiếp, nếu lỡ mà bại lộ bí mật của Hoàng thượng, coi chừng lập tức bị diệt khẩu.
Muốn tìm thì phải tìm một người hiểu rõ như lòng bàn tay mỗi tiếng nói mỗi hành động trong cuộc sống hằng ngày của Hoàng thượng, người này không phải Thịnh An Hoài thì còn ai nữa.
Thừa dịp Hoàng thượng ngủ trưa, Thịnh An Hoài ngồi ở trước mái hiên của Càn Thanh cung hóng gió. Tay trái nắm một cái quạt hương bồ, tay phải thì cầm ấm tử sa, trong ấm tử sa chứa đầy trà lạnh. Hắn lắc lắc quạt hương bồ, lâu lâu lại nhấp ngụm trà, nhìn qua thật sự rất hài lòng.
Điền Thất liền bu lại, thần thần bí bí nhìn hai bên một chút, mới hạ giọng nói với Thịnh An Hoài: “Thịnh gia gia, hôm nay ta nghe người khác nói bậy về ngươi!”
“Ồ? Nói bậy cái gì?” Thịnh An Hoài hỏi một câu, rồi lại chậm chạp uống một hớp trà. Hắn có chút hiếu kỳ, hắn không tùy tiện đắc tội người ta, lại nói, ai có lá gan to như vậy đi nói xấu hắn nha.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT