Hôm nay Kỷ Chinh đến thỉnh an Thái hậu. Tuy Thái hậu không thích hắn nhưng cũng không hề cay nghiệt với hắn, cho nên ở mặt ngoài mọi người vẫn duy trì bầu không khí mẫu từ tử hiếu tương đối hài hòa. Sau khi hắn chuyển ra khỏi Hoàng cung cũng thường tiến cung thăm Thái hậu.
Lần này, hắn ở chỗ Thái hậu ngồi một hồi, khi đi ra thì thấy được một quang cảnh thần kỳ.
Một tiểu thái giám ôm một đứa bé, ngồi ở trên mai một con rùa đen khổng lồ.
Con rùa lớn đang cố hết sức bò về phía trước, bên cạnh nó đi theo không ít người. Vì nó bò rất chậm chạp, nên mấy người kia cũng đi vô cùng thong thả, từng người giống như là một con rối gỗ chậm chạp.
Kỷ Chinh đánh giá, chờ bọn hắn đi tới phụ cận thì nắng hẳn cũng đã ngả về phía tây. Thế là hắn chủ động đi qua, khoanh tay quan sát hai người trên mai rùa. Thằng bé con là cháu của hắn, không xa lạ còn tiểu thái giám cũng không xa lạ, trước đó không lâu hắn vừa gặp qua.
Kỷ Chinh không phải là người có thể dễ dàng nhớ kỹ hết tất cả mặt mũi những người mình đã gặp. Sở dĩ hắn nhớ kỹ tiểu thái giám chỉ có duyên gặp mặt một lần này hoàn toàn là do có khắc sâu ấn tượng ngày đó bị hắn đè nén, nên ở cự ly cực gần nhìn thấy khuôn mặt của tiểu thái giám này.
Sau đó liền nhớ kỹ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT