Đến bến xe gần cổng trường, Trương Lam mệt lả xuống xe buýt, trên trán còn đổ mổ hồi, cô cảm giác đồng phục trên người cũng bốc mùi.

Tiết Nhượng cùng Phan Vĩ sải bước đi ở phía trước, Trương Lam muốn cùng đi, nhưng chân bọn họ dài, cũng thấy cậu căn bản không có ý đợi cô.

Trương Lam cũng không vì thế mà thấy mất mặt.

Đi một đoạn đường, quần áo bị kéo, Trương Lam quay đầu nhìn lại, Long Ngọc cười híp mắt nhìn cô: "Chào buổi sáng."

Trương Lam: "Chào buổi sáng!"

Long Ngọc đi lên hai bước, đi tới bên người cô: "Tớ vừa mới thấy cậu cùng Tiết Nhượng cùng từ trên xe buýt xuống, cậu không ngồi xe riêng à?"

Trương Lam cười nói: "Ai bảo nhà xe hôm nay không rảnh, tớ liền ngồi xe buýt tới."

Long Ngọc gật đầu một cái: "Bất quá, tớ vẫn là lần đầu tiên thấy Tiết Nhượng chịu cho nữ sinh đứng bên cạnh cậu ấy, hơn nữa lúc cậu xuống xe, cậu ấy còn đỡ cậu nữa."

Trương Lam cười ha ha một tiếng: "Không phải, cậu ấy là đẩy tớ, cậu ấy chê tớ đi quá chậm."

"A?" Long Ngọc há to miệng, nhất thời cười lên, lúm đồng tiền rất đáng yêu.

Nhìn Long Ngọc trước mắt, Trương Lam sợ cô hỏi về chuyện hộp bánh bích quy hôm qua, cho nên liền đổi đề tài, cùng cô ấy nói đông nói tây, trong lúc tán gẫu, hai người đã tới phòng học, Long Ngọc vẫn kiên trì muốn đưa cô về lớp, bất quá lúc này Tiết Nhượng lại không ở bên trong.

Long Ngọc trong lòng mất mát quay trở về.

Trương Lam đi vào lớp đem cặp sách nhét vào ngăn bàn, vừa ngồi xuống, Tề Thư liền xoay người lại, đem một cốc trà sữa đặt ở bên cạnh cô, cười nói: "Trà sữa của cậu."

Trương Lam hào hứng, đẩy cốc trà sữa: "Là trà sữa của cậu."

Tề Thư cười ha hả, cô ta cũng lấy cốc trà sữa trên bàn mình tới, hút một hơi, nói: "Tớ sáng sớm mới đi mua, vào buổi sáng rất nhiều người thích uống vị này, tớ mua cho cậu vị nguyên chất, cậu thử một chút."

" Được. Cám ơn." Trương Lam cắm ống hút xuống uống một ngụm, vị sữa tràn đầy trong cổ họng: "Nha, cái này uống thật ngon!"

"Đúng không? Tớ đã nói uống rất ngon mà." Tề Thư cũng rất vui vẻ, cười híp mắt.

"Nhường một chút!" Chung Miêu Miêu liếc nhìn Trương Lam, đẩy bả vai của Tề Thư, Tề Thư lùi ra sau, nhường chỗ, Chung Miêu Miêu đẩy đẩy mắt kính, chen vào, đem cặp sách cất xong liền liếc nhìn Trương Lam, một lát sau, cô ta níu lại tay của Tề Thư, nói: "Tớ tối hôm qua còn có một đề chưa làm được, cậu giúp tớ xem lại một chút."

"Nga." Tề Thư xoay người lại.

Trương Lam hút một ngụm trà sữa, nhàm chán lật sách, mà Chung Miêu Miêu, một hồi lại liếc mắt nhìn cô, tầm mắt bất mãn, đẩy mắt kính mấy lần, Trương Lam nhiều lần nhìn qua, vừa vặn bắt phải tầm mắt cô ta nhìn cô không biết bao nhiêu lần, Trương Lam đem cốc trà sữa hết ném đi, cầm sách vỗ xuống sau lưng của Chung Miêu Miêu.

"Bạn học, cậu thầm mến tớ sao! "

"Ai thầm mến cậu!" Chung Miêu miêu liếc qua cô một cái.

"Vậy cậu nhìn lén tớ làm gì?" Trương Lam nhìn cô ta.

"Cậu có gì để cho tôi nhìn? Thành tích cậu đã không tốt lại còn kiêu ngạo! Người nào không biết còn tưởng cậu dùng tiền để vào lớp chúng ta!" Chung Miêu Miêu tức giận, nói xong vẫn còn tiếp tục gọi những bạn học khác: "Chiều hôm qua lúc tan học các cậu cũng nhìn thấy, cậu ta lên một chiếc xe thể thao, nhưng chúng ta tới trường là để học tập, không phải để khoe mình giàu có, chúng ta đều dựa vào thành tích để đi lên, không như cậu, dùng tiền để vào đây còn đắc ý, cảm thấy nhà mình có tiền là tốt lắm đúng không!"

"Đừng nói như thế."

"Thật ra thì Miêu Miêu nói cũng đúng."

"Cậu ta còn đắc ý như thế."

Các bạn học thì thầm to nhỏ liên hồi.

Trương Lam nắm sách: "Nhà tôi có tiền thì thế nào? Còn không cho tôi dùng tiền? Lớp nào mà không có học sinh kém chứ? Tôi liền đội sổ thì như thế nào? Cậu làm gì tôi?"

"A, tôi cũng không làm khó dễ cậu, nhưng cậu chớ động một chút lại kéo Tề Thư nói chuyện, chúng tôi cũng phải cố gắng học tập thật giỏi." Chung Miêu Miêu cười lạnh nói.

"Cậu là Tề Thư sao? Cậu có thể thay cậu ấy quyết định được sao?" Trương Lam nhìn về phía Tề Thư.

Tề Thư mặt đầy khó xử, kéo kéo tay Chung Miêu Miêu: "Thôi mà, đều là bạn học cả."

"Đúng vậy, đều là bạn học cả mà."

Chung Miêu Miêu cắn răng nói: "Tề Thư, chính cậu nói cho rõ ràng, cậu muốn đậu một trường đại học tốt, cậu cũng không thể cùng cậu ta ở chung một chỗ, tớ còn nghe cậu ta thường xuyên cùng một đám con ông cháu cha lăn lộn chung một chỗ, cái người Tần Thiên là ai các cậu đều biết đi."

"Mẹ nó!" Trương Lam đứng lên, hung hăng đem sách vở trên bàn ném đi: "Không nghĩ tới cậu lại điều tra tôi cẩn thận như thế?!"

"Như thế nào?" Chung Miêu Miêu nói lại.

"Như thế nào? Liền như vậy!" Vừa nói Trường Lam liền nắm lấy cổ áo Chung Miêu Miêu, đem cô ta từ trên ghế kéo lên, hai người bị đẩy ra, Trương Lam liền bị người ôm eo kéo về sau.

Cô nghiêng đầu, nhìn vào tròng mắt đen nhánh của Tiết Nhượng, Tiết Nhượng nhìn cô một cái, lại nhìn về phía Chung Miêu Miêu, giọng không kiên nhẫn nói: "Thành tích cậu thì tốt như thế nào? Vượt qua tôi?"

Chung Miêu Miêu hít một hơi, chỉ vào cậu: "Tiết Nhượng, cậu rốt cuộc đứng về bên nào?"

"Tôi đứng với ai cậu không rõ sao?" Dáng vẻ cậu cao ngạo, giọng khinh miệt.

Chung Miêu Miêu giận đến cả người phát run, cô ta cùng Tiết Nhượng là bạn học sơ trung, cô ta nghiến răng: "Tiết Nhượng, cậu đừng bị làm hư!"

"A." Cậu phát ra một tiếng.

Một tiếng này làm cho Chung Miêu Miêu vô cùng khó chịu, bạn học chung quanh bởi vì do Tiết Nhượng mà đứng thành hàng, ai cũng im lặng, Chung Miêu Miêu nhìn những ánh mắt né tránh của bọn họ, giận đến mức đứng lên, chạy ra ngoài.

Trương Lam dựa vào trong ngực Tiết Nhượng, ánh mắt sáng lên.

Thật man a.

Cô thích.

Một giây kế tiếp, cô bị đẩy ra, lảo đảo, Trương Lam cười kéo cậu lại, Tiết Nhượng né tránh, trở lại chỗ ngồi, từ dưới hộc bàn lấy ra một viên phấn màu đỏ, lại ở trên bàn vẽ một vạch phân cách.

Trương Lam: "..."

MMP*.

*Mụ bán phê (妈卖批): Phát âm là MA-MAI-PI, có thể viết thành từ viết tắt MMP.

Đây là một từ mắng chửi vùng Tứ Xuyên, mang theo tính vũ nhục rất nặng, dịch thô ra tiếng Việt là "Đ-Ĩ M-Ẹ M-ÀY".

Cô cũng về chỗ của mình, chống đỡ đầu, nhìn người con trai bên cạnh.

Ngón tay cậu thật đẹp, vừa dài vừa thon, khớp xương rõ ràng, gò má cong cong rất đẹp trai, sống mũi rất cao.

"Này, vì sao cậu lại giúp tớ?" Cô cười hỏi.

Cậu tựa lưng vào ghế ngồi, nghịch nghịch bút: "Bởi vì cậu đáng thương."

Trương Lam dùng bút chọc xuống tay cậu: "Cậu không thể nói cậu là thích tớ sao."

Cậu nghiêng đầu nhìn cô, nhẹ nhàng cười một tiếng, chân mày nhướng lên, có mấy phần không kiềm chế được: "Thích cài đầu cậu."

Trương Lam xích lại gần, cười nói: "Đầu tớ cũng có thể yêu nha."

Cậu dùng sách đẩy đầu cô ra: "Học."

"Tiếng chuông còn chưa vang lên đâu." Trương Lam lấy sách của cậu ra, cậu chính là không để cho bị lấy mất, hai người nháo một hồi, chuông vào học vang lên, Chung Miêu Miêu vội vã đi vào, lúc vào chỗ ngồi, còn hung hăng trợn mắt nhìn Trương Lam một cái, Tề Thư đuổi theo Chung Miêu Miêu cũng trở lại, cô ta nhìn Trương Lam, cười với cô một cái, sau đó liền ngồi xuống.

Trương Lam đưa một mảnh giấy cho Tề Thư.

Tề Thư không trả lời.

Trương Lam đưa một mảnh giấy cho Tề Thư.

Tề Thư không trả lời.

Trương Lam nằm ở trên bàn, chạm vào sau lưng Tề Thư một cái, lại con mẹ nó bị Chung Miêu Miêu thấy được, liếc mắt nhìn cô một cái, sau đó dời ghế của Tề Thư lên trước, làm cho Trương Lam không chạm tới cô ta.

Trong lòng Trương Lam có chút chua xót, thở dài.

Tiết Nhượng xuy một tiếng: "Ngu ngốc."

Trương Lam nghiêng đầu nhìn cậu, cậu tựa vào trên ghế, nghịch bút.

Trương Lam nói: "Buổi trưa mời cậu cùng Phan Vĩ ăn cơm."

Cậu không trả lời.

Cô chọc tay cậu: "Ăn cơm."

Tiết Nhượng lười biếng: "Không ăn cùng cậu."

" Đi mà! Buổi trưa ăn một mình rất nhàm chán." Cô nói, đến nơi này, cô đúng thật là cô đơn.

" Tớ nghe được, tiểu tỷ tỷ muốn mời chúng ta ăn cơm, Tiết Nhượng, cậu làm gì mà không đáp ứng!" Phan Vĩ thừa dịp thầy đi ra ngoài, hướng về phía Tiết Nhượng rống lên.

Tiết Nhượng nhìn cậu ta một cái.

Phan Vĩ hừ hừ, nhìn về phía Trương Lam nói: " Buổi trưa, cậu mời chúng tớ đi ăn cơm."

Trương Lam cười lên: " Được."

Lại nhìn Tiết Nhượng một cái, Tiết Nhượng nhàn nhạt tựa lưng vào ghế ngồi, không tiếp lời.

Ăn ở nhà hàng ở Phí thành mùi vị cũng không tệ lắm, ngày hôm qua Trương Lam đã thử qua, cô đến bên cạnh Tiết Nhượng, ngồi xuống, cười híp mắt nhìn cậu, nói: "Chờ tới cuối tuần, tớ mời các cậu đi ăn ở bên ngoài."

Tiết Nhượng mặt không cảm xúc.

Phan Vĩ che mặt: " Làm sao lại không biết xấu hổ như thế."

Tiết Nhượng ghét bỏ nhìn cậu ta một cái.

Thẻ cơm của Trương Lam có không ít tiền, chờ Tiết Nhượng cùng Phan Vĩ lấy đồ ăn ngon xong, cô mới tính tiền, dì bán cơm cười cười trả thẻ lại cho cô, nói "Cậu nam sinh kia đã trả hết rồi."

"Ai?" Trương Lam bị dọa nhảy dựng lên.

Dì dùng cái muỗng chỉ chỉ cậu nam sinh mặc áo T-shirt màu đen như hạc đứng trong bầy gà: "Cậu đẹp trai đứng ở đằng kia."

Trương Lam lặng lẽ thu hồi thẻ cơm, bưng thức ăn chạy tới, ngồi xuống đối diện Tiết Nhượng: "Tớ mời khách chứ?"

Phan Vĩ ha ha cười: "Tiết Nhượng sẽ không để cho con gái mời."

Tiết Nhượng không nói một lời, gắp cơm nhét vào trong miệng, lại nhìn cô một cái, yên lặng từ trong khay của cô, gắp mấy miếng sườn của cô.

Trương Lam: "Đáng ghét."

Tiết Nhượng: "Im miệng!"

Phan Vĩ: "Đặc biệt ngon nha."

Trương Lam đỏ mặt, phồng má, nhìn chàng trai đối diện.

"Trương Lam!" Thanh âm khiếp đảm truyền đến.

Trương Lam quay đầu, lòng thầm than một tiếng, cô nặn ra một nụ cười: "Hi!"

Long Ngọc mừng rỡ: "Không nghĩ lại thấy cậu ở đây."

Trương Lam: "Nhìn thấy tớ ở đây không phải rất bình thường sao? Đây là nhà ăn nha."

Ánh mắt Long Ngọc quét tới Tiết Nhượng, đỏ mặt, nói: "A, đúng vậy, nhà ăn, rất bình thường, cái đó, tớ có thể ngồi đây không?"

"..." MMP, tình địch ư.

Long Ngọc cúi đầu, mặt đầy mong đợi.

Mềm lòng.

"Ngồi đi." Trương Lam nói xong, muốn tát mình một bạt tai.

"Cám ơn." Long Ngọc vui mừng, đi vòng qua, ngồi xuống bên cạnh Trương Lam.

Trương Lam theo bản năng nhìn Tiết Nhượng, cậu cúi đầu, không biết đeo tai nghe lúc nào, ung dung thong thả ăn cơm, rất lịch sự, cũng rất có giáo dưỡng, trên cổ tay còn đeo một chiếc đồng hồ màu đen càng nổi bật lên làn da trắng của cậu, cậu giơ tay lên lấy đồ uống, Trương Lam cướp đi trước mặt cậu, đem đồ uống của cậu lấy ra.

Bàn tay bắt hụt, Tiết Nhượng ngẩng đầu, im lặng nhìn cô.

"Đưa đây." Ngón tay cậu ngoắc ngoắc.

Trương Lam đỏ mặt, nghiêng đầu, mẹ nó sắc đẹp động lòng người.

Chủ động đem đồ uống dâng lên.

Long Ngọc ở một bên nhìn, hâm mộ nói: "Quan hệ của các cậu thật tốt."

Phan Vĩ cười nói: "Ngồi cùng bàn, quan hệ có thể nào không tốt?"

Nói xong còn hướng Trương Lam nháy mắt mấy cái.

Long Ngọc càng mừng rỡ.

Cô ấy lấy điện thoại ra, nói với Trương Lam: "Chúng ta thêm wechat đi."

Trương Lam: "Wechat?"

"Đúng vậy!" Long Ngọc mở phần mềm, giơ đến trước mặt cô.

Trương Lam suy nghĩ, lại không tìm được lý do để từ chối.

Vì vậy, liền thêm bạn.

Cô hối hận, lại muốn tát mình một bạt tai, mẹ nó cô mềm lòng làm gì.

Ô.

Ai bảo cô ở trong trường Nhất Trung này một người bạn cũng không có.

【 Thế giới loạn như vậy giả bộ trong sáng cho ai nhìn. (3) 】

【 Tiểu tỷ tỷ: Tớ thật thê thảm, có một ngày sẽ bị sự mềm lòng này hại chết. 】

【 Tuệ Bảo: Chuyện gì vậy? Đại tiểu thư của chúng ta... 】

【 Linh Bảo: Là gì, cậu thế nào? 】

【 Tiểu tỷ tỷ: Tớ đối với tình địch có lòng tốt. 】

【 Tuệ Bảo: Tình địch?? 】

【 Linh Bảo:...Tình địch? Cậu thích ai? 】

【 Tiểu tỷ tỷ: Tớ nói, tớ bị Tiết Nhượng câu dẫn, các cậu mất trí nhớ sao? 】

【 Tuệ Bảo: Không coi là thật. 】

【 Linh Bảo: Tớ cũng không coi là thật. 】

【 Tiểu tỷ tỷ: Tớ muốn bóp chết hai người. 】

Điện thoại vang lên một tiếng.

【 Tiểu Ngọc: Hắc, Lam Lam. 】

【 Tiểu Ngọc: Lam Lam, cậu biết wechat của Tiết Nhượng không? 】

【 Tiểu tỷ tỷ: Tớ không biết. 】

【 Tiểu Ngọc: Ô, được rồi. 】

Cô nghiêng đầu, nhìn nam sinh đang tựa vào ghế chơi điện thoại di động.

"Tiết Nhượng, số wechat của cậu là gì?"

"123456789." Yên lặng hai giây, cậu nói.

Trương Lam: "..."

Tác giả có lời muốn nói: Cảm ơn bảo bối stairwell.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play