Hạ Quất nghĩ rất rõ ràng, việc nào ra việc nấy.
Cô mặc kệ đối phương có nhận ra cô hay không. Dù sao cô đã nhận ân tình của đối phương rồi, chỉ là đối phương lại mãi không trả lời cô.
Hạ Quất đoán rằng bọn họ có thể vẫn còn ở Tây Tạng, cho nên không hỏi nữa. Cô tạm thời treo chiếc áo khoác kia vào chỗ sâu nhất trong tủ quần áo.
Ngày hôm sau tỉnh lại, Hạ Quất vẫn quyến định đến trung tâm phục chế của Thương Hạ nhìn một cái, đến lúc đó rồi nói mấy lời như không thích hợp để từ chối, Lương Thạc cũng không có gì để nói nữa. Lúc cô vừa đến viện bảo tàng của Thương Hạ đã nhìn thấy Lương Thạc và ông Lâm đứng ở cửa. Lương Thạc nhìn thấy cô thì không hề kinh ngạc, cười híp mắt, nói: “Cô Hạ, buổi sáng tốt lành.”
Hạ Quất không ngờ ông ấy lại ở đây, kinh ngạc: “Lương... trợ lý đặc biệt, sao chú lại ở đây?”
“Ông Lâm sợ cháu không đến nên để chú giúp ông ấy bắt người.” Lương Thạc cười giải thích.
“Tôi chưa bao giờ nói thế.” Ông Lâm phủ nhận: “Tôi không quan tâm cô ấy có đến hay không.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT