Bà ta nhìn chằm chằm tấm ảnh gia đình ố vàng kia, vừa nhìn đã xác định đó là người đàn ông năm ấy.
"Lúc ấy ông ta chỉ để lại tờ giấy kia..." Bà ta rơi vào hồi ức, khô khan nói: "Với lại đã rất nhiều năm chúng tôi chưa gặp mặt, Lê Chính... Ngài Lê thực sự rất giống ông ta."
Vẻ mặt Thẩm Hạ Nghiên dần dần cứng đờ.
Cô ta siết chặt tay Thẩm Lị, móng tay dường như có thể xuyên qua lớp vải kia ghim vào trong thịt bà ta: "Mẹ, thật sự là ông ấy sao?"
"Ừ." Thẩm Lị lộ vẻ xấu hổ, bà ta chịu đựng cơn đau từ cổ tay, không nói tiếng nào.
Một chữ đơn giản triệt để nghiền nát mong đợi và hy vọng của Thẩm Hạ Nghiên, cổ họng giống như bị rót đầy mảnh vụn thủy tinh khiến mỗi lần cử động môi đều mang đến nỗi đau xót, thậm chí không thốt nên được nửa âm tiết.
Cô ta bất lực buông thõng hai tay, nhìn thấy được vẻ cười nhạo trong mắt từng người bọn họ.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play