Tuy cô không biết làm ăn buôn bán, nhưng dựa vào tấm bằng dạy thiết kế Liên Bang của bản thân, cô tin rằng mình có thể khiến cho anh hợp tác với cô.

“Quý ngài không phiền nếu chúng ta thêm WeChat chứ?” Cô click mở giao diện tìm kiếm lên: “Tôi muốn hợp tác cùng với quý ngài trong lĩnh vực này.”

Hương thơm thoang thoảng trên người cô không ngừng bay vào khoang mũi anh khi cô dựa đến gần hơn.

Hạ Tư Mẫn hơi hơi ngửa người ra đằng sau, anh vừa định mở miệng từ chối thì lại đột nhiên nhớ đến việc cô bởi vì anh mà suýt nữa khóc muốn ngất đi luôn.

Anh không muốn là người làm cô khóc, vậy nên chỉ đành đồng ý với đề nghị mà cô nói.

Nhận thấy anh là người dễ nói chuyện, ban đầu Lê Chi chỉ có chút ấn tượng tốt về anh khi xem sách thôi thì giờ ấn tượng đó lại càng tốt hơn nữa.

Cô bưng ly rượu chạm nhẹ vào ly của anh, cách nói chuyện cũng trở nên thoải mái hơn rất nhiều: “Tối nay anh định mua cái gì?”

“Tôi vẫn chưa nghĩ ra, còn cô thì sao?”

“Tôi thì cảm thấy hứng thú với mấy bức tranh chữ.”

“Không nghe rõ lắm.” Nửa câu sau của Lê Chi bị tiếng dẫn chương trình của người chủ trì lấn át mất tiêu.

Lê Chi không thể không lặp lại một lần nữa.

Khi cô tập trung nói chuyện với ai đó thì cặp mắt hoa đào quyến rũ của cô lúc nào cũng sẽ luôn chăm chú mà nhìn vào đối phương, điều này rất dễ dàng làm cho người ta hiểu lầm rằng cô có tình ý với họ.

Người trợ lý ở bên cạnh chính là một ví dụ, anh ấy nhìn thấy ánh mắt “ái muội” của cô thì lập tức hiểu lầm cô có ý gì với sếp của mình, thế là cứ luôn dùng mắt ra hiệu cho Hạ Tư Mẫn.

Hạ Tư Mẫn khó hiểu mà nhìn anh ấy: “Mắt của cậu bị rút gân hả?”

“Không ạ.” Thành Đức hít sâu một hơi cho bình tĩnh lại, rồi chỉ vào những chiếc hộp đang được lần lượt mang lên sân khấu: “Sếp cứ xem trước những vật phẩm đấu giá đi.”

Phần lớn các món đồ được đưa lên đấu giá toàn là tranh chữ, đồ trang sức quý giá chỉ chiếm một số lượng nhỏ thôi, giá cả cũng so le không đồng đều nên có rất nhiều sự lựa chọn cho bọn họ.

Món đồ thứ ba được đưa ra đấu giá là một chiếc vòng cổ Debeers có độ trong suốt VVS1 và được đính 28 viên kim cương.

Chi tiết của chiếc vòng cổ được chiếu lên màn hình cho mọi người theo dõi, mỗi lần hình ảnh được tạm dừng ở một chi tiết nào đó đều có thể khơi dậy sự nhiệt tình của các vị khách nữ.

“60 triệu.” Đã có người không chờ nổi mà giơ thẻ bài lên kêu giá trước, quyết tâm muốn mua chiếc vòng cổ này cho bằng được. 

Nhưng vẫn còn rất nhiều khách hàng nữ muốn có được chiếc vòng cổ, thế là các quý cô đua nhau cạnh tranh, đem giá của chiếc vòng cổ nâng cao đến mức 79 triệu mới từ từ ngừng lại.

Lê Chi hơi hơi liếc mắt nhìn về phía quý bà sắp sửa đấu giá thành công chiếc vòng cổ, khi phát hiện người đó là mẹ của Phó Cẩn Ngôn thì cô cười mỉm một chút rồi bỗng nhiên giơ thẻ bài của mình lên.

Cô nhẹ nhàng kêu giá: “80 triệu.”

Chỉ xíu nữa thôi là có thể đấu giá thành công chiếc vòng cổ rồi, tự nhiên có con ranh ở đâu lại chen ngang kêu giá làm cho Hạ Nam Hủy suýt nữa không giữ được nụ cười lịch sự trên mặt.

Bà ta cũng tiếp tục giơ thẻ bài kêu giá: “85 triệu.”

“90 triệu.”

“93 triệu.”

Lê Chi vừa đong đưa ly rượu vừa nói: “100 triệu.” Cô vừa kêu giá xong thì cả yến tiệc bỗng nhiên yên tĩnh lạ thường.

Rất nhiều khách khứa lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, nhưng không phải kinh ngạc vì giá của chiếc vòng cổ mà là vì thái độ của Lê Chi đối với Hạ Nam Hủy.

Sau lưng của Hạ Nam Hủy chính là nhà họ Phó và nhà họ Hạ, các quý cô khác cho dù cũng rất thích chiếc vòng cổ này nhưng vì nể mặt mũi của hai nhà nên họ cũng không cạnh tranh gay gắt quá.

Đâu giống thiên kim nhà họ Lê, thích thì chẳng nể nang ai cả.

“120 triệu!” Tất cả lý trí của Hạ Nam Hủy đều bị thái độ của cô chọc giận bay hết trơn hết trọi, bây giờ trong đầu bà ta chỉ còn nghĩ đến việc phải thắng để lấy lại mặt mũi thôi.

Bà ta giữ thẳng sống lưng, nhìn Lê Chi với ánh mắt đầy sự khinh thường, giống như đang muốn nói ‘Muốn giành đồ với tôi sao? Cô còn chưa đủ tư cách đâu’.

Lê Chi giả bộ không chi trả nổi nữa nên đành phải rút lui.

Đợi đến khi người chủ trì gõ búa chốt giá xong, Lê Chi nhìn Hạ Nam Hủy tỏ ra kiêu ngạo đắc ý mà không nhịn được cười.

“Tiểu thư Lê.” Hạ Tư Mẫn nhìn thấy được sự xảo quyệt trong đôi mắt của cô, trực tiếp nói ra sự thật: “Cô cố ý đúng không?”

Kim cương Debeers tuy rằng hiếm thấy nhưng cùng lắm cũng chỉ trị giá tầm 8 triệu mà thôi, nhưng cô lại nâng giá của nó lên đến gấp năm lần luôn.

Chỉ cần bình tĩnh suy nghĩ một chút là có thể phát hiện được rồi, chỉ có Hạ Nam Hủy bị cảm xúc che mờ con mắt nên mới không nhận ra mình bị lừa thôi.

Lệ Chi hào phóng thừa nhận: “Anh cảm thấy tôi làm như vậy là không thích hợp sao?” Trong giọng điệu của cô có chút thăm dò ý kiến anh.

Hạ Tư Mẫn nghe hiểu được.

Anh đoán cô hỏi vậy là vì biết mối quan hệ của anh với Hạ Nam Hủy, cô sợ anh tức giận đây mà.

“Không sao.” Giọng điệu của anh vô cùng thờ ơ, cứ như là họ đang nói về một người nào đó vô cùng râu ria vậy: “Cô không cần phải lo lắng về chuyện đó đâu.”

Lê Chi không hỏi thêm nữa, cô ngẩng đầu nhìn theo giọng nói của người dẫn chương trình, tập trung chú ý vào bức tranh thủy mặc thời Nam Tống.

Cô cũng không hiểu mấy thứ này cho lắm, chủ yếu nhìn thấy thích mà thôi.

Trùng hợp là bức tranh này lại phù hợp với sự yêu thích của cô, thế là Lê Chi chọc chọc cánh tay Hạ Tư Mẫn hai cái rồi hỏi: “Anh cảm thấy bức tranh này kêu giá khoảng bao nhiêu thì đủ.”

“Không vượt quá 30 triệu.” Ánh mắt Hạ Tư Mẫn dừng lại trên đôi môi được thấm ướt bởi rượu của cô khoảng chừng hai giây, sau đó anh tỏ ra giống như không có gì mà rời mắt đi.

Anh vuốt ve chuỗi tràng hạt đeo trên cổ tay, khi một món đồ sứ được đưa lên sân khấu, anh ra hiệu cho Thành Đức kêu giá để có thể đi vào hậu trường ở phía sau.

Khách khứa ở trong hậu trường rất ít, bọn họ thuận lợi hoàn thành xong thủ tục, nhưng vừa ra khỏi thang máy thì đã bị một thanh niên trẻ tuổi gọi lại.

“Anh họ.”

Anh ta đến tương đối trễ nên vẫn chưa biết được mẹ của mình đã bị Lê Chi lừa vụ nâng giá, chỉ là nhìn thấy cô đứng chung với Hạ Tư Mẫn nên cảm thấy có chút kinh ngạc thôi.

Ánh mắt hai người vừa chạm một lát là tách ra ngay, anh ta che giấu đi cảm xúc trong mắt của mình rồi hỏi Hạ Tư Mẫn: “Ngày mai anh có thời gian rảnh nào không?”

Hiện giờ Hạ Tư Mẫn vừa nhìn thấy Phó Cẩn Ngôn là sẽ nhớ ngay đến vụ ‘người thay thế’ mà bạn tốt nói.

Anh nhìn quét qua mặt mũi của Phó Cẩn Ngôn một lượt, trong lòng không hiểu Lê Chi nghĩ thế nào mà lại có thể nghĩ ra ý tưởng tìm người thay thế cơ chứ.

Nhưng đúng là không thể không thừa nhận.

Bọn họ có hai phần giống nhau thật.

Hạ Tư Mẫn kéo lại suy nghĩ càng bay càng xa của mình, anh nhìn Phó Cẩn Ngôn: “Có việc gì sao?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play