Tống Thư Ngạn bị Phó Gia Thụ và Tần Du dí đầu bắt học lái xe, nói trong thời buổi loạn lạc này biết thêm một kỹ năng chạy trốn sẽ không thiệt.
Niếp Niếp nhìn thấy bà ngoại thì khóc nỉ non không ngừng, nhào tới. Chu Minh Ngọc bế cô bé, thơm lên khuôn mặt nhỏ nhắn bụm bẫm của Phó Thường Bình, sau đó móc khăn ra lau nước mắt cho cháu gái.
Tống Thư Ngạn bung dù đi tới, chỉ mới cười với Niếp Niếp mà cô bé đã từ bỏ bà ngoại đòi cậu bế. Anh ấy đưa ô cho Văn Tú, nhận lấy búp bê sữa.
Phó Gia Thụ đã tắm rửa, thay quần áo đi từ trên lầu xuống, bước tới bế con gái. Phó thái thái hỏi con trai: "Bên ngoài thế nào?"
Phó Gia Thụ than thở: "Trong sông Hoàng Phổ và sông Tô Châu đậu đầy thuyền chạy nạn. Trời rất nóng, không chờ được xe ba gác chở xác, ném thẳng thi thể xuống sông Hoàng Phổ, mùi hôi thối bốc lên nồng nặc."
Chu Minh Ngọc lấy khăn ra lau nước mắt: "Vừa rồi trông thấy một đứa trẻ lớn chừng Niếp Niếp nhà ta, nó ngậm ti mẹ không chịu buông. Nhưng người phụ nữ kia đã cực kỳ xanh xao vàng vọt, nào còn có sữa?"
Tống Thư Ngạn cũng rất phiền lòng: "Những gì có thể làm cũng làm cả rồi, Hải Đông cố gắng hết sức có thể để thu xếp cho những người chạy nạn. Nhà máy đang cố gắng sản xuất vải cứu trợ, nhưng bây giờ xảy ra thảm họa lớn, lương thực vốn khan hiếm dù có tiền cũng chẳng mua được. Vì thế hiện tại, tất cả mọi người trong xưởng đều ăn uống dè xẻn, mỗi ngày chỉ có thể ăn hai bữa."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play