Nghe thấy lời này Tống Thư Ngạn thở phào một hơi, cha cuối cùng vẫn là cha, ông ấy hướng về mình. Phó Gia Thụ lại siết chặt nắm tay, nhìn sang cha mình, hôm nay cha mình làm sao vậy? Chẳng có chút phản ứng nào cả.
Sớm biết Tống lão gia sẽ nói như vậy, Tần Du bảo mình nhẫn nhịn, ít nhất là ông ấy từng giúp mẹ con nguyên chủ thật lòng thật dạ, cô nói: "Bác trai, ly hôn không phải trò đùa. Hơn nữa chuyện ly hôn này đối với cháu và anh Thư Ngạn mà nói là đều mà cả hai người đều muốn. Cháu chỉ giải thích, tại sao cháu muốn ly hôn. Không phải thảo luận xem có nên ly hôn hay không? Đây đã là kết quả, không phải quá trình."
"Nhã Vận, con bé này làm sao vậy? Sao lại không chịu nghe lời hay chứ? Vợ chồng xưa nay vẫn thế. Bỏ qua những chuyện khốn nạn nó làm, nó còn chưa đủ chân thành với con sao? Con còn muốn đàn ông như thế nào nữa?" Tống lão gia trách mắng cô với thân phận trưởng bối.
"Không thể xóa sạch chuyện khốn nạn mà anh ấy làm được. Cháu không có đàn ông cũng sống rất tốt. Phụ nữ nhất định phải cần đàn ông sao?"
Tống lão gia cười lạnh một tiếng: "Được lắm, con có bản lĩnh thì cả đời không gả đi. Con dám cam đoan cả đời này cũng không gả không?"
"Bác trai, cháu tha thứ việc bác chưa từng học về logic. Không phải không cần thiết, không có nghĩa cháu muốn cả đời không gả, cũng không có nghĩa cả đời này cháu sẽ không có đàn ông." Tần Du đứng dậy, cúi đầu nhìn Tống lão gia: "Bác cho rằng mỗi di thái thái của bác đều cần sao? Chẳng phải bác vẫn cưới người này tới người khác đấy thôi."
Tống lão gia không ngờ rằng đứa trẻ này lại phản bác ông ấy như vậy, vậy mà dám ngỗ ngược với trưởng bối, còn nhắc tới chuyện cưới di nương gì đó?

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play