"Tôi có muốn chờ ông ấy đâu. Tôi chỉ..." Vì cái gì chứ? Vì muốn nhọc lòng đống chuyện rắc rối của nhà ông ấy ư?
"Tốt nhất là đừng đợi ông ấy nữa. Đám di nương trong ở quê của ông ấy có quan hệ gì với bà đâu chứ?"
Phó thái thái vừa nói vừa chọn ba mảnh vải cho Minh Ngọc, biết bà ấy phù hợp với kiểu dáng nào, ngay sau đó đã đặt ba bộ sườn xám cho bà ấy.
Biết hai chân của Tống thái thái nhỏ, không đi được lâu, Phó thái thái nói: "Đi thôi, chúng ta đi xem kịch!"
Hai người đi vào hí viện, tìm ghế ngồi xem kịch, nhân viên hí viện bưng trà nước và hạt dưa tới.
Rõ ràng Phó thái thái đã xem vở kịch này rất nhiều lần, nhưng khi bà ấy xem đến đoạn Vương Ngọc Lâm không thèm điều tra đã đổ oan cho Lý Tú Anh, nhập tâm đến mức lấy khăn ra lau nước mắt, miệng còn càm ràm: "Đồ ngốc nghếch, đúng là không hiểu sao anh ta có thể thi đậu Trạng Nguyên nhỉ? Là hũ nút à? Không hiểu thì phải hỏi cho rõ chứ! Cô gái kia thật sự tạo nghiệt mà! Bị anh ta hại ra nông nỗi này!"
Nhìn Lý Tú Anh trên sân khấu ban đêm thầm rơi lệ, Tống thái thái không khỏi nhớ đến tình cảnh khi mình mới kết hôn. Chỉ có điều, kịch vẫn là kịch thôi, giờ sự thật đã rõ ràng, Vương Ngọc Lâm đỗ Trạng Nguyên, trở lại quỳ ở đó cầu xin Lý Tú Anh tha thứ.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play