Tống lão gia đẩy cửa phòng ra, Đại thái thái hỏi: "Có phòng cho khách không? Tôi ở phòng cho khách."
"Bà là vợ của tôi." Tống lão gia nói với Đại thái thái.
"Tôi ở một mình quen rồi." Đại thái thái không biết Tống lão gia có chuyện gì, tới tuổi này rồi, một đêm tới Hàng Châu kia cũng muốn bà ấy ở chung một phòng.
"Minh Ngọc, các cặp vợ chồng đều tới đây để bầu bạn, bà là người bạn già của tôi." Tống lão gia bày tỏ suy nghĩ của mình trong những ngày này.
Nhiều năm như vậy, ông ấy không đối xử tốt với bà chính là ông mắc nợ vợ mình. Sau này ông ấy sẽ bù đắp cho vợ mình, để lòng bà có thể cảm thấy nhẹ nhõm, tâm trạng thoải mái vui vẻ, để bà ấy có thể nhìn thấy Thư Ngạn cưới được người con gái mà nó yêu, sau đó sinh cho bà một đứa cháu trai khỏe mạnh. Bà ấy có thể thoải mái trông cháu, cố gắng khiến bệnh tình ngày một tốt hơn.
"Vậy thì không cần ở cùng một phòng, mất ngủ càng khó chịu hơn." Người bạn già nhiều nhất chỉ là cùng nhau ăn một bữa cơm, bàn bạc chuyện con cái, cùng nhau nhìn cháu chắt. Hơn nữa, bà ấy chỉ có một mình Thư Ngạn là con ruột, còn ông ấy thì có rất nhiều, bọn họ cùng nhau bầu bạn thế nào? Chỉ sợ là được tới đâu hay tới đó mà thôi!
Tống lão gia đẩy mở một gian phòng bên cạnh, Đại thái thái nhìn đồ đạc trong đó đã cũ, rõ ràng trước đây đã có người ở, nhất định là Tam di thái hoặc Tứ di thái!
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT