Trần Trung Hòa liền sắp xếp cho Đinh Nhan một công việc: “Trong thôn sắp tới sẽ có người đến để nhờ viết câu đối Tết, con cũng giúp họ viết nhé.”
Điền Tú Chi vừa lúc đi ngang qua: “Đây là muốn khoe khoang đó, mẹ Tiểu Bảo, con đừng để ý cha con, muốn viết thì viết, không muốn viết thì thôi.”
Đinh Nhan cười nói: “Viết chứ, con cũng đang muốn khoe khoang đấy.”
Tối đến, khi đi ngủ, Đinh Nhan hỏi Trần Thụy: “Hôm nay anh làm em giật mình quá, nếu cha không tin em lén luyện chữ thì phải làm sao?”
“Anh hiểu tính cha mà, ông ấy vẫn luôn chậm rãi đón nhận huyền học đó thôi. Mọi chuyện đều có sự bắt đầu, em biết nhiều như vậy cũng không thể giấu mãi được, sẽ rất khó chịu.”
Đinh Nhan giữ chặt lấy anh, hỏi: “Sao anh lại hiểu em rõ vậy?”
Kiếp trước, hai người rõ ràng chỉ là những đứa trẻ chơi cùng nhau, cũng không thường xuyên gặp nhau, lớn lên càng ít gặp lại, nhưng Trần Thụy đúng là biết quá nhiều về cô, Đinh Nhan không khỏi cảm thấy kỳ lạ.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play