Phổ Thúy thấy có lý liền nói: “Vậy tôi đi ngay. Đi rồi tôi sẽ mua đồ cúng bái thật nhiều, chắc là sẽ không sao đâu.”
Nói xong, ôngvội vã đi.
Trưởng thôn suy nghĩ một hồi, thấy chuyện này nên nói với những cụ già trong tộc, liền gọi cháu trai của mình đến, lần lượt mời từng người trong nhà đến, kể lại chuyện này.
Các cụ già đều không có ý kiến gì, chỉ có Phú Quý nghe xong cau mày nói: “Báo cho cảnh sát biết, cái mộ đó có được đào không?”
Mọi người đều nhìn ông ta, ngạc nhiên nói: “Không được đâu, cảnh sát làm sao mà đào mộ được?”
“Cảnh sát đương nhiên không đào, tôi nghe Cường Tử nói, trong huyện có một nhóm người chuyên nghiên cứu đồ cổ, họ rất thích những cái mộ cổ như thế này. Chỉ cần họ biết, chắc chắn sẽ đến. Nhưng người ta cũng không phải đào bừa đâu. Cường Tử nói là gọi là khảo cổ, để nghiên cứu. Cường Tử còn nói, ở huyện bên cạnh mình, cách đây không lâu người ta cũng tìm thấy một cái mộ lớn, sau đó cho người đến nghiên cứu. Họ nói là bên trong đào được một xác chết của người phụ nữ, lúc mới đào lên trông y hệt người sống, nhưng chỉ cần hít một hơi gió là co lại...”.
Cường Tử là cháu trai của Phú Quý, năm ngoái thi đậu trường sư phạm, mà Cường Tử nói gì thì mọi người cũng tin.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT