Liễu Xuân Hồng khi nhận được điện thoại, liền nhanh chóng chạy đến bệnh viện tâm thần. Ba người Tiểu Lý sau khi đưa bệnh nhân đến nơi, chỉ dặn dò vài câu qua loa rồi vội vàng rời đi, có lẽ là ngại mất mặt.
Liễu Xuân Hồng nhìn thấy Lý Lệ Hoa với vẻ ngoài chẳng ra người, chẳng ra ma, lòng đau như cắt. Bà ôm chặt con gái mình, khóc lớn: "Con gái ngoan của mẹ, khi sáng vẫn rất tốt, sao chỉ trong chốc lát lại trở thành người bệnh tâm thần như vậy?"
Bác sĩ giải thích: "Bệnh tâm thần không phải là một căn bệnh phát sinh đột ngột. Trước đó, người bệnh chắc chắn đã có những biểu hiện bất thường trong sinh hoạt, chỉ là những dấu hiệu này rất dễ bị mọi người bỏ qua..."
Nghe bác sĩ vẫn kiên quyết khẳng định rằng Lý Lệ Hoa mắc bệnh tâm thần, Liễu Xuân Hồng tức giận đến mức quay sang phía bác sĩ mà lớn tiếng quát tháo, “Con gái tôi làm sao có thể bị bệnh tâm thần được? Nó rõ ràng là bị người khác hãm hại mà thôi. Kẻ đó thông thạo tà thuật, lén lút hãm hại con gái tôi không phải một, hai lần. Cô ta còn có thể điều khiển quỷ thần, sai khiến quỷ dữ đến hành hạ con gái tôi, suýt chút nữa thì bóp chết nó. Cô ta có tâm địa độc ác như vậy, sớm muộn gì cũng phải chịu quả báo mà thôi.”
Bác sĩ: “...” Thật không thể trách cô con gái này phải mắc bệnh tâm thần được, xem ra đó là do di truyền!
Gào khóc xong xuôi, Liễu Xuân Hồng lại ôm lấy Lý Lệ Hoa mà khóc, "Con gái ngoan của mẹ ơi, con thật là ngốc nghếch, tại sao con nhất định phải cứng đầu đối kháng với cô ta? Cô ta lòng dạ hiểm độc, lại còn biết cả tà thuật, chúng ta không thể nào đối đầu lại được, chúng ta đành phải trốn tránh..."
Lý Lệ Hoa vẫn như ở cục cảnh sát, nét mặt bình thản, giọng điệu đều đều, không chút cảm xúc, “Mẹ, mẹ đừng tức giận. Đinh Nhan độc ác thế, cô ta sống không được bao lâu đâu, sớm muộn gì cũng chết. Kiếp trước, cô ta đã chết rồi, giờ có đổi tâm thì cũng không thể sống lại được. Con sống hai kiếp người, đã trải qua đủ thứ rồi. Tất cả đều là do số mệnh đã định, cô ta trốn không thoát đâu. Trần Thụy và hai đứa nhỏ kia, ai cũng cướp không được của con. Mẹ cứ chờ đến lúc làm bà ngoại đi. Hai đứa nhỏ sau này sẽ rất có tương lai, con không sinh được thì sao, chúng nó vẫn sẽ ngoan ngoãn gọi con là mẹ mà...”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play