Nắm chặt bản mật báo trên tay, Tào Hóa Thuần vội vã bước đi trên bậc đá.

Hắn ta là người rất thâm sâu khó lường, không thì cũng chẳng thể nào nắm

quyền Đông Hán lâu đến thế.

Nhưng lúc này thì có chút thất thố.

Và tất cả nguồn cơn đều bắt nguồn từ bản mật báo vừa được chuyển đến.

Vũ An Hầu, Lục Địa Chân Tiên...

Hắn ta khó mà liên kết hai thân phận này với nhau.

Hắn ta đã luyện võ mấy chục năm, tự thấy thiên phú không kém, với thân thể

khuyết khuyết mà vẫn ngự trị Thiên Nhân Cảnh, đã là chuyện phi thường và

khá tự hào.

Nhưng hắn ta chưa từng mơ tưởng đến Thông Thiên Cảnh.

Dường như điều đó đã trở thành một cảnh giới trong truyền thuyết giang hồ.

Dù rằng ai cũng muốn nhưng trong lòng lại không dám nghĩ đến, một tâm lý rất

mâu thuẫn.

Tin tức từ Tây Vực khiến trái tim hắn ta không còn bình tĩnh được nữa.

Vũ Anh điện,

Tào Hóa Thuần bước nhanh vào, cung kính quỳ xuống, trầm giọng nói: "Bái

kiến bệ hạ."

Chu Dực Quân ngồi sau bàn án, mỉm cười đáp: "Có chuyện gì thế?"

Tào Hóa Thuần ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm Chu Dực Quân, khó khăn đáp:

"Bệ hạ..."

"Xã tắc Đại Minh của chúng ta nguy rồi!"

Nụ cười trên khuôn mặt Chu Dực Quân dần biến mất, quát lạnh: "Ngươi có biết

ngươi đang nói gì không?"

Nhưng hắn ta biết, Tào Hóa Thuần vẫn luôn là người biết chừng mực, không dễ

gì nói ra câu này.

Tào Hóa Thuần chắp tay nâng bản mật báo, cung kính đáp: "Bệ hạ, đây là bản

mật báo từ Tây Vực."

"Vũ An Hầu đã bước vào Thông Thiên Cảnh, liên tiếp chém giết hai vị Lục Địa

Chân Tiên của Phật Môn!"

"Cái gì cơ?"

"Rầm!"

Chiếc bút lông trong tay Chu Dực Quân rơi xuống đất, vẻ mặt kinh ngạc, bật

dậy khỏi ghế, giật lấy bản mật báo.

Liếc mắt đọc lướt qua.

Khuôn mặt hắn ta sa sầm lại.

Chu Dực Quân quát lớn: "Vũ An Hầu đạt được thành tựu này chính là niềm

may mắn của Đại Minh, ngươi dám nói xã tắc Đại Minh nguy rồi, có dụng ý

gì?"

Về bản chất, hắn ta là người hoàng tộc, tuy không học võ nhưng cũng biết được

nhiều bí mật.

Lục Địa Chân Tiên, sức mạnh thế nào, hắn ta cũng đã từng chứng kiến.

Hồi đó khi Nguyên Đình sụp đổ, cũng có một vị Lục Địa Chân Tiên của

Nguyên Đình hy sinh.

Bằng không thì các anh hùng thiên hạ, sao dám dễ dàng khởi binh thảo phạt.

Tào Hóa Thuần do dự trong chốc lát, nghiến răng quỳ xuống, lớn tiếng nói:

"Thần cả gan!"

"Liều chết gián ngôn!"

"Bệ hạ!"

"Tâm tư của Vũ An Hầu, ai có thể đoán được!"

"Dù không có ý phản loạn nhưng nếu có được năng lực phản loạn thì những

người khác sẽ nghĩ như thế nào?"

"Đem hoàng bào khoác lên người, có phải là chuyện hiếm không?"

"Bệ hạ--"

Tào Hóa Thuần trịnh trọng nói: "Mong người ba lần suy nghĩ!"

Hắn ta là hoạn quan, cả đời này chỉ có một chủ tử là hoàng đế.

Cho dù hắn ta có quyền thế lớn đến đâu thì cả đời cũng chỉ có thể phụ thuộc vào

hoàng quyền.

Hắn ta không thể cải triều đổi đại.

Đây cũng chính là lý do Đông Hán lớn mạnh nhưng bệ hạ không xử lý hắn ta.

Đông Hán là Đông Hán, hắn ta là hắn ta, nhìn qua thì là một nhưng bản chất lại

khác.

Nếu Lâm Mang thật sự có ý định đó thì với thân phận hiện tại của mình, hắn ta

có thể nhanh chóng kéo được một đội quân.

Chu Dực Quân im lặng.

Trên thực tế, câu nói vừa rồi hắn nói là nói với Tào Hóa Thuần thì không bằng

nói với chính bản thân hắn ta.

Tự lừa dối mình!

Hắn ta yên tâm về Lâm Mang chính là vì hắn ta là một vị trung thần.

Và trong hoàng cung, có bố trí trận pháp, trừ khi Lục Địa Chân Tiên thân chinh

đến thì không ai có thể giết được hắn ta.

Trương chân nhân của Võ Đang dù là Lục Địa Chân Tiên nhưng thân phận lại

đặc biệt, không thể can thiệp vào hoàng gia.

Nhưng Lâm Mang thì khác...

Cho dù Lâm Mang không làm trái với Hoàng đế, thì còn thế hệ sau thì sao?

Hắn ta hiểu rõ sức hấp dẫn của ngai vàng, Lâm Mang có thể sẽ có ý tưởng gì

đây?

Hắn ta không chắc chắn.

Dù trong lòng đã bảo với chính mình rằng Lâm Mang chính là bề ta trung thành

của hắn ta.

Lâm Mang chính là bề ta trung thành, người đã vượt đường xa ngàn dặm từ

Ninh Hạ tới trong đêm mưa phùn, là Vũ An Hầu của Đại Minh.

Nhưng hắn ta lại không thể lừa dối bản thân mình!

Hắn ta không thể lừa dối được trái tim mình.

Hắn ta là một con người, lại càng là một Hoàng đế, mà Hoàng đế thì phải cô

đơn.

Chu Dực Quân khẽ run rẩy, cảm giác như trước mắt tối sầm, thiên địa quay

cuồng.

"Bệ hạ." Tào Hóa Thuần kinh hãi kêu lên, vội đứng dậy dang tay đỡ hắn ta.

"Không sao!"

Chu Dực Quân vẫy tay, hít một hơi thật sâu, giọng đầy vẻ trang nghiêm:

"Truyền lệnh, tới cung điện của Thái hậu!"

"Tuân lệnh!"

Tào Hóa Thuần cung kính đáp.

......

Từ Ninh Cung,

Chu Dực Quân không chờ cung nữ thông báo mà đã vội vã bước vào cung.

"Mẫu hậu!"

Chu Dực Quân cung kính hành lễ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play