Trong lời đồn, Huyền Pháp đã từng nhập ma, bị nhốt vào trong Trấn ma tháp,

thậm chí còn có lời đồn, nói rằng hắn đã viên tịch.

Liếc nhìn thấy Huyền Pháp, sắc mặt Viên Trường Thanh hoàn toàn lạnh băng.

Mối ngờ vực trong lòng hắn đã thành hiện thực!

Lũ khốn này điên rồi sao?

Trương Huyễn Viễn cũng thông suốt được trọng điểm trong đó, giận dữ quát:

"Thiếu Lâm các ngươi điên rồi sao?"

"Thậm chí còn dám tham gia vào chuyện đại nghịch bất đạo này?"

"Ngươi có từng nghĩ đến hậu quả chưa, bây giờ dừng tay còn kịp!"

"Ngươi đang rước họa vào mình cho Thiếu Lâm đó!"

"A Di Đà Phật". Huyền Pháp khẽ lắc đầu, bình tĩnh nói: "Thí chủ nói sai rồi".

"Lần này bần tăng nhập kinh, chỉ vì trừ gian diệt ác mà đến".

"Bần tăng đã sớm không còn là người của Thiếu Lâm, chỉ là một tăng nhân bình

thường vân du tứ phương mà thôi".

"Ma đầu Lâm Mang giết hại đồng đạo vô tội trên giang hồ, tàn sát giang hồ, loại

tà ma ngoại đạo này, lại còn chiếm giữ chức vị cao, mê hoặc bệ hạ, người người

đều có thể giết chết hắn".

"Ha ha!"

Trương Huyễn Viễn đột nhiên bật cười, chế nhạo nói: "Thật là hay cho một câu

trừ gian diệt ác!"

"Không ngờ qua nhiều năm như vậy, Thiếu Lâm các ngươi vẫn còn giả dối như

thế!"

"Nếu nói đến giết người, Giới Luật Đường của ngươi giết ít người hơn sao?"

Tuyệt kỹ thành danh trước đây của Huyền Pháp chính là đứng đầu trong 72

tuyệt kỹ Thiếu Lâm.

Huyền Pháp được tôn là Tam Tuyệt tăng chính là vì quyền cước dùng ba loại

tuyệt kỹ, thông thạo mười mấy loại võ công Thiếu Lâm tuyệt đỉnh và hơn thế

còn tinh thông mấy chục loại võ công trên giang hồ.

Huyền Pháp thời trẻ ham mê các loại võ công của các phái khác nhau, do đó

mới chậm trễ cảnh giới tu hành của mình.

Sau khi nhận chức Thủ tọa Giới Luật đường, chuyên tâm tu luyện, hắn mới có

thể đạt đến cảnh giới Đại Tông Sư.

Còn về lời đồn bên ngoài, chỉ là tin tức Thiếu Lâm cố ý thả ra mà thôi.

Huyền Pháp dùng quyền phá vỡ luồng Lôi Quang, sau đó từ quyền biến đổi

thành chưởng, dùng Đại Lực Kim Cương chưởng đối chưởng với Trương

Huyền Viễn.

Tu vi đạt đến cảnh giới như Huyền Pháp, cho dù là võ công Thiếu Lâm bình

thường thì trong tay hắn ta cũng có thể phát huy được sức mạnh to lớn.

Cả hai người cùng lúc lùi lại, dư lực lượng của chân nguyên giống như sóng

biển cuồng nộ tràn ra bốn phương, mặt đất bị nhấc bổng lên.

Những ngôi nhà liên tiếp đổ sập.

Trong chớp mắt, cả hai lại xông vào bụi khói, tiếp tục cuộc chiến đấu khốc liệt.

Trương Huyền Viễn trấn thủ tầng thứ tám Kho Bí Khố, những năm qua cũng đã

đọc qua sách cổ của nhiều phái, hơn nữa bí pháp của Đạo gia vốn chú trọng tích

lũy, chú trọng cảm ngộ thiên địa, theo đuổi sự hòa hợp giữa con người với thiên

nhiên.

Do đó, mặc dù hắn ta mới đột phá không lâu, nhưng tích lũy cực kỳ sâu dày, về

mặt khống chế sức mạnh của thiên địa càng sâu xa hơn, cả hai người nhất thời

khó phân thắng bại.

Nơi hỗn loạn không chỉ có Bắc Trấn Phủ Ti, đêm nay khắp Kinh thành đều xảy

ra tình trạng bạo loạn liên miên.

……

Bên ngoài Hoàng cung,

Mặt đất nhẹ nhàng rung chuyển, đầu bên kia đường phố sáng lên từng bó đuốc.

Những người lính canh giữ cửa cung thấy vậy lập tức quát lớn: “Đứng lại!”

Tuy nhiên,

“Vút!”

Tiếng phá không đột ngột vang lên, một mũi tên trực tiếp bắn thẳng vào ngực

người lính đang hò hét.

“Không ổn rồi!”

“Đóng cửa thành!”

Những người lính xung quanh nhanh chóng phản ứng lại, lập tức định đóng cửa

lớn Hoàng cung.

Trên tường thành lại bắn xuống vô số mũi tên.

Nhưng dù sao tốc độ vẫn chậm mất một bước, một cây thương dài đâm bay

người lính đang đóng cửa đi xa chục mét.

Những thị vệ mặc đồ đen nhanh chóng giết đến bên ngoài cổng cung Hoàng

cung, sau đó một đường tiến như chẻ tre, giết vào sâu hơn.

Vô số người lính ùa ra, cùng với thị vệ mặc đồ đen, rất nhiều người trên giang

hồ chém giết lẫn nhau.

Trong Vũ Anh Điện,

Chu Dực Quân lúc này vẫn chưa nghỉ.

Mặc dù gần đây hắn ta thường xuyên không lên triều, nhưng trong triều rất

nhiều tấu chương vẫn được thái giám Ti Lễ Giám đưa vào cung để hắn ta rảnh

rỗi thì có thể đọc qua.

Nhìn những tờ tấu chương trên bàn, Chu Dực Quân đưa tay ấn nhẹ giữa hai

chân mày.

Tâm trạng đêm nay cảm thấy bực bội kỳ lạ.

Nâng tách trà trên bàn lên uống một ngụm, hắn ta phát hiện trà đã nguội lạnh

rồi.

Chu Dực Quân hơi cau mày, giọng điệu có phần không hài lòng nói: “Người

đâu!”

Vừa dứt lời, Tào Hóa Thuần đã nhanh bước đi từ ngoài cung vào, vẻ mặt lo lắng

nói: “Bệ hạ, xin Bệ hạ rời khỏi nơi này theo thần đi.”

Chu Dực Quân hơi sửng sốt, khó hiểu nói: “Tào công công, ý của ngươi là cái

gì?”

Tào Hóa Thuần sắc mặt âm trầm nói: “Bệ hạ, quân phản loạn đã đánh vào

Hoàng cung rồi, xin Bệ hạ hãy theo lão thần rời đi.”

“Cái gì cơ?” Chu Dực Quân kinh ngạc đứng bật dậy, thảng thốt nói: “Quân phản

loạn từ đâu ra vậy?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play