Chu Dực Lưu sắc mặt âm u đứng dậy, lạnh lùng: "Lâm Mang, ngươi giết người

trong phủ của bản vương, không nên giải thích với bản vương sao?"

"Từ Vạn Đường là bằng hữu của bản vương, ngươi dám giết hắn, ngươi thật là

to gan!"

"Giải thích?" Lâm Mang quay lại, giả vờ tò mò hỏi: "Giải thích gì?"

Chu Dực Lưu tức giận: "Lâm Mang, ngươi biết thân phận của ngươi đi!"

"Cẩm Y Vệ có thể tùy tiện giết người sao?"

“Hoàng quyền đặc cách!”

“Tiền trảm hậu tấu!”

"Đó chính là giải thích!"

Sắc mặt Lâm Mang thoáng lạnh lùng, ngữ điệu sắc sảo, gằn giọng: "Cẩm Y Vệ

là thân quân của bệ hạ, tên này dám xúc phạm Cẩm Y Vệ trước, dám hỏi Vương

gia, phải chịu tội gì?"

"Vương gia là vương gia, bản quan kính trọng vương gia, nhưng điều đó không

có nghĩa bất kỳ tên nô tài nào cũng có thể chửi rủa trước mặt bản quan."

"Nếu muốn trị tội bản quan, vương gia vẫn nên đi xin một cái thánh chỉ thì

hơn."

Lâm Mang bước đi ra khỏi nội đường.

Áo choàng tung bay trong gió lạnh.

Gió tuyết gào thét!

Bóng dáng kiêu ngạo dần biến mất trong tuyết.

Trong đại sảnh mọi người sắc mặt khác nhau.

Không ai ngờ người này lại không đoái hoài Lộ Vương, thậm chí giết người

trước mặt hắn ta.

Chu Dực Lưu mặt khó coi, nhìn mọi người, trầm giọng: "Bản vương còn có

chuyện, đi trước đây."

Mọi người vội đứng dậy cúi chào, lần lượt từ biệt.

Chu Dực Lưu đi ra khoả phòng, đi thẳng đến hậu đường.

Trong phòng, bên cửa sổ, đứng một bóng dáng cao ngất.

Một thân phục sức lộ vẻ quý phái.

"Thất bại à?"

Giọng điệu thờ ơ như đã dự liệu từ trước.

Chu Dực Lưu bước vào với vẻ u ám, gật đầu: "Xem ra hắn không thể dùng

được."

"Không những từ chối đề nghị của bản vương, còn giết Từ Vạn Đường trước

mặt bản vương."

"Ta đã nói, không đơn giản như vậyđâu."

Chu Vô Thị chậm rãi quay lại, mặt không cảm xúc.

"Phải nói không ngờ hắn dám giết người trước mặt ngươi."

"Qua sự việc này, người kia có lẽ sẽ càng tin tưởng hắn ta hơn nữa."

Chu Vô Thị cười nhẹ: "Chia rẽ không được, ngươi ngược lại giúp đỡ hắn."

Sắc mặt Chu Dực Lưu chợt nhanh chóng biến đổi, chớp mắt, toàn bộ từ một

chàng trai tuấn tú hóa thành một mỹ nữ xinh đẹp.

Chu Vô Thị thay đổi sắc mặt, chưởng ấn bộc phát một lực hút kinh khủng.

"Chu Dực Lưu" bay lên, bị lực hút kéo tới, Chu Vô Thị siết cổ hắn.

Chu Vô Thị lạnh lùng: "Hoa Đạo Thường, ngươi đang tìm cái chết à!"

"Ha ha!" Hoa Đạo Thường cười nhẹ, chẳng hề sợ hãi, đơn điệu: "Hay là hình

dáng này Hầu Gia không thích?"

"Có giống Tố Tâm cô nương không?"

Trong mắt Chu Vô Thị lóe lên tia sát khí lạnh lẽo.

Sắc mặt Hoa Đạo Thường thay đổi, nhanh chóng hoá lại hình dạng Chu Dực

Lưu.

Lúc đó, hắn thực sự cảm nhận được ý giết người từ gã.

Gã Hầu Gia này điên rồi à?

Vì một cô gái mà muốn giết hắn?

Chu Vô Thị thả tay, ngữ điệu lạnh lẽo: "Chuyện này không muốn có lần sau."

"Chu Dực Lưu" mím môi, rót cho mình một chén trà, nói: "Trấn Phủ Sử kia

dám giết người trước mặt ta, thật là to gan."

Chu Vô Thị lại ánh mắt ngưỡng mộ, bình thản nói: "Nếu hắn là kẻ tầm thường,

bản hầu cũng không đoái hoài."

"Chỉ tiếc, nhân vật như thế lại trung thành với thằng cháu vô dụng của ta."

"Một đám chỉ nghĩ đến chính thống, chính thống có thực sự quan trọng đến thế

không?"

"Chu Dực Lưu" cười nói: "Vậy tại sao Hầu Gia không loại trừ hắn đi?"

"Những năm qua ta mượn danh Lộ Vương, thu nạp không ít người trong giang

hồ, Bệ hạ cho là ta chơi đùa, say mê giang hồ nên cũng ít quản lý."

Chu Vô Thị lắc đầu: "Tạm thời không cần."

"Gần đây lão yêm cẩu của Đông Hán kia đang nhìn chằm chằm rất gắt, không

nên gây thêm rắc rối không cần thiết."

"Huống hồ, Đông Hán gần đây cũng đang theo dõi hắn, có thể chúng ta không

cần ra tay."

"Hắn giết người của Côn Lôn phái, với tính cách bảo vệ đồng môn của Côn Lôn

phái, chắc chắn sẽ tìm hắn gây rắc rối."

Chu Vô Thị nhìn ra cửa sổ, yên lặng ngắm tuyết rơi trên trời.

Trương Thái Nhạc, chỉ tiếc ngươi chết quá sớm.

Bản hầu thiếu một đối thủ!

Thật muốn để ngươi nhìn thấy, học trò ngươi dạy dỗ, cuối cùng đã đối xử với

các con trai ngươi, với chính ngươi như thế nào.

Chu Vô Thị cười khẩy, ánh mắt khinh bỉ.

Văn nhân úng thối!

Có lẽ, lúc đầu ngươi không nên ủng hộ hắn lên ngôi.

...

Hoàng cung, Vũ Anh điện,

Xem xong báo cáo mật, Chu Dực Quân cười nhẹ: "Thú vị đấy."

"Dám giết người trước mặt Lộ Vương."

Đứng bên cạnh, Tào Chính Thuần nói nhỏ: "Bệ hạ, Lâm đại nhân hành động

như vậy, e là hơi quá lằn ranh."

Chu Dực Quân đặt xuống báo cáo, quay sang nhìn Tào Chính Thuần, ánh mắt

sâu sắc: "Nhưng hắn trung thành với trẫm mà phải không?"

"Chỉ cần hắn trung thành với trẫm, giết vài tên giang hồ thì làm sao."

Sắc mặt Tào Chính Thuần hơi thay đổi, cúi người: "Thần nói nhiều rồi."

Chu Dực Quân nói nhàn nhạt: "Gửi cho hắn một phần trà tiến cống lần trước."

Tào Chính Thuần cúi người, tôn kính đáp ứng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play