Phải thừa nhận rằng, suy đoán của Lữ Tín rất táo bạo, thậm chí rất điên rồ.

Lữ Tín tiếp tục nói: "Lâm thành chủ có từng nghĩ đến hai giới trên dưới, vì là

âm dương hai mặt nên tại sao hạ giới lại thua kém hơn thượng giới?"

"Hạ giới thật sự không bằng thượng giới sao?"

Lâm Mang trầm ngâm không nói.

Lữ Tín thở dài nói: "Chúng ta đều từ hạ giới phi thăng lên đây, cũng đã từng

bước qua Thiên Địa Chi Môn, Lâm thành chủ có thực sự hiểu rõ Thiên Địa Chi

Môn không?"

Như biết được Lâm Mang muốn hỏi gì, Lữ Tín lắc đầu nói: "Lâm thành chủ nếu

muốn hỏi tình hình Thiên Địa Chi Môn, thì lão đạo chỉ có thể nói xin lỗi".

"Bởi vì lão đạo cũng không biết".

Về Thiên Địa Chi Môn, họ chỉ nghi ngờ nhưng ngoài lần phi thăng lần đó ra thì

không còn thấy lần nào nữa, cho dù có muốn tìm hiểu sâu hơn nữa cũng không

có cách nào.

Bọn họ muốn hạ giới cũng là muốn tìm hiểu thêm một chút, xem có thể lợi

dụng những người ở hạ giới để phi thăng, mở lại Thiên Địa Chi Môn hay

không.

Lữ Tín cúi chào: "Lâm thành chủ, lão đạo cáo từ".

"Nói với Lâm thành chủ những thông tin này chỉ muốn nhắc nhở Lâm thành

chủ, nếu Lâm thành chủ thực sự e ngại hạ giới, nên có kế hoạch sớm đi".

"Lần này những người Ngũ Phương Vực kia rời đi chỉ là còn e ngại, Lâm thành

chủ vẫn nên cẩn thận thì hơn, bọn chúng sẽ không dễ dàng từ bỏ đâu".

"Nếu có chuyện gì, có thể đến Nam Vực tìm chúng ta".

Mãi cho đến khi Lữ Tín và những người khác rời đi, Lâm Mang đột nhiên ho ra

một ngụm máu, khí thế mạnh mẽ ban đầu trên người đột nhiên suy yếu.

Trương Tam Phong thở dài, hỏi: "Không sao chứ?"

Hắn đã đoán được rằng, lúc trước Lâm Mang đang gắng gượng.

Võ Tiên xuất hiện trước đó chỉ là ở bề nổi, ai biết được trong bóng tối còn có

người ẩn núp hay không, may mắn là Lâm Mang uy thế đang thịnh, đã đẩy lui

được mọi người.

Lâm Mang giơ tay lau máu trên khóe miệng, nhưng lại tươi cười nói: "Không

sao!"

Tiện tay lấy ra một viên đan dược nuốt vào, sắc mặt rõ ràng hồng hào hơn

nhiều.

"Đúng rồi". Lâm Mang quay đầu nhìn Trương Tam Phong, hỏi: "Trương Chân

Nhân có từng gặp qua thiên sư đời đầu của Long Hổ Sơn không?"

"Không". Trương Tam Phong lắc đầu, nói: "Từ đầu đến cuối, những gì lão đạo

nhìn thấy chỉ có một mình Triệu Thăng".

Lâm Mang gật đầu như có điều suy nghĩ, trầm giọng nói: "Đi thôi, về thôi!"

Kiếm Sơn diệt vong, Tây Vực Đại Trí Thiền Tự diệt vong, Tây Vực đổi chủ...

Một loạt tin tức truyền đến giang hồ, giống như mặt hồ yên tĩnh đột nhiên rơi

xuống một thiên thạch, gây nên muôn trượng sóng bụi.

Toàn bộ giang hồ Ngũ Phương Vực không còn có thể bình tĩnh được nữa.

Kiếm Sơn diệt vong đủ để gây chấn động rồi, nhưng sự diệt vong của Phật Môn

Tây Vực có thể nói là khuấy động sóng to gió lớn.

Rất nhanh sau đó, giang hồ lại có tin đồn truyền ra, Ung Châu Thành sẽ rời khỏi

Đông Vực, vào Tây Vực.

Đa số mọi người không rõ chi tiết về chuyện này lắm, chỉ thấy thế lực Ung

Châu Thành hiện giờ vô song mà thôi.

Còn danh xưng "Huyết Hà Đao Tôn" này giờ đây càng được cả thế gian chú ý.

Chỉ trong vòng vài năm ngắn ngủi, từ một kẻ vô danh tiểu tốt trở thành một vực

chi chủ, nhìn khắp lịch sử Ngũ Phương Vực, e là khó mà tìm ra được mấy

người.

Đối với các môn phái lớn mà nói, tuy rằng bọn họ cũng có ý định chiếm cứ Tây

Vực, nhưng Tây Vực lại có vô số phiền phức.

Tây Vực bị người Phật Môn chiếm giữ quá lâu, các môn phái giang hồ bình

thường cho dù tới Tây Vực cũng chẳng chiêu mộ được bao nhiêu đệ tử.

Ở Tây Vực, rất nhiều người chịu ảnh hưởng của Phật Môn, ý nghĩ đã ăn sâu bén

rễ, rất khó để chuyển biến.

Huống hồ một khi chiếm cứ Tây Vực, cũng đồng nghĩa sẽ phải đối mặt với

Nguyên Linh ở Tây Vực.

Lợi ích và sự trả giá rõ ràng không cân xứng, cho nên các môn phái lớn không

quá để tâm tới việc này, cũng ngầm cho phép tất cả những chuyện này xảy ra.

Lâm Mang tất nhiên rõ tình hình ở Tây Vực, hắn cũng đã cân nhắc tới điểm này.

Nhưng hắn chiếm cứ Tây Vực, không phải để chống lại Nguyên Linh, mà là có

mưu tính sâu xa hơn.

Ở Đông Vực có Ngũ Hành Cung và Thiên Hạ Minh, hai thế lực này không yếu,

địa thế nằm ở Đông Vực, ít nhiều gì cũng hơi vướng víu, làm việc rất bất tiện.

Sau khi chiếm cứ Tây Vực, chỉ cần thanh lý sạch sẽ người Phật Môn Tây Vực,

như vậy sẽ có thể không kiêng nể gì đưa người hạ giới lên thượng giới.

Việc di dời Ung Châu Thành mất tới hơn hai tháng, trong hơn hai tháng này,

ánh mắt của giang hồ hầu như đều tập trung vào Ung Châu Thành.

Quãng thời gian này Tây Vực cũng không yên bình.

Mặc dù Đại Trí Thiền Tự đã diệt vong, Hoằng Thiền cùng vài vị Võ Tiên đã

chết, nhưng không có nghĩa là thế lực của Phật Môn đã biến mất.

Phật Môn đã chiếm cứ Tây Vực nhiều năm như vậy, khắp nơi đều là chùa lớn

chùa nhỏ vô số kể.

Lâm Mang muốn vào Tây Vực, bọn họ đương nhiên không tình nguyện, cho

nên trong hơn hai tháng này, khắp nơi ở Tây Vực đều có động loạn.

Rất nhiều võ giả Ung Châu Thành dời tới từ Đông Vực đều bị ám sát.

Mãi cho tới khi Lâm Mang dẫn người giết một nhóm người, động loạn ở Tây

Vực mới lắng xuống.

Chỉ là vẫn còn rất nhiều tăng lữ đào thoát vào trong Nam Vực và Bắc Vực.

Đối với những người này, Lâm Mang cũng không cố ý truy sát.

Những người Phật Môn Tây Vực này có thể đào thoát, sau lưng chưa chắc đã

không có bọn đại phái kia ám chỉ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play