Nghe được lời này, người áo đen cười khẽ, giọng cười kỳ lạ, cười nhạt nói:

“Lâm Mang, ta đã nói rồi, chúng ta không phải là kẻ thù.”

“Độc Cô Kính Vũ còn sống thì quan trọng hơn nhiều so với chết, hắn còn có giá

trị lớn hơn nhiều.”

“Ta với ngươi đến từ cùng một nơi, hoàn toàn không cần thiết phải hướng mũi

giáo vào nhau.”

Câu cuối cùng hắn nhấn giọng rất mạnh, cũng là để biểu lộ thân phận của mình.

Lâm Mang vẻ mặt lạnh lùng, cười lạnh nói: “Thế thì sao?”

“Ngươi không phải là cha ta!”

Đánh bài tình cảm à?

Trong mắt Trương Hoằng Hiên lóe lên một tia lạnh lẽo, giọng điệu cũng lạnh

hơn mấy phần: “Lâm Mang, đừng có không biết điều!”

“Ngươi còn trẻ, có những chuyện ngươi không hiểu được.”

Người áo đen xông ra chính là Trương Hoằng Hiên của Thái Bình Giáo.

Thái Bình Giáo vốn ở tại Trung Vực, thậm chí khoảng cách với Kiếm Sơn cũng

không quá xa.

Từ lần thất bại trước, hắn vẫn luôn phái người âm thầm theo dõi Kiếm Sơn.

Từ khi Lâm Mang bước vào Kiếm Sơn, hắn đã nhận được tin tức do đệ tử trong

giáo truyền tới, sau đó liền ngày đêm không ngừng chạy đến Kiếm Sơn.

Từ sau khi lần trước bị Độc Cô Kính Vũ đánh lui, Trương Hoằng Hiên vẫn luôn

rất tức giận, muốn trả thù.

Thái Bình Giáo tuyệt đối không phải là chính đạo.

Trước đây hô vang “Ngũ Đấu Mễ Giáo, Hoàng Thiên sẽ thay thế” năm xưa đã

bị thay đổi rồi.

Trương Hoằng Hiên hiện giờ ở giới thượng giới, hoàn toàn là vì năm xưa bị đàn

áp, không còn cách nào khác mới phi thăng tới thượng giới.

Lúc đó, phi thăng cũng dễ hơn bây giờ nhiều lắm, nên người phi thăng cũng khá

nhiều.

Huống chi trước lợi ích của bản thân, thì chẳng có ai muốn nói “tình đồng

hương” cả.

Trương Hoằng Hiên chịu mở miệng, bất quá là kết quả sau khi hắn đã đắn đo lợi

hại.

“Khụ, ho… ho…”

Lúc này, một tiếng ho khàn khàn truyền đến, phá vỡ bầu không khí căng thẳng.

Độc Cô Kính Vũ toàn thân đẫm máu bước tới, lạnh lùng liếc nhìn Trương

Hoằng Hiên, cười lạnh nói: “Kẻ bại trận, lại tới đây tìm chết à?”

Hắn nhận ra người này!

Trong ba người liên thủ công kích lần trước, có cả người này, hơi thở này của

hắn không thể quen thuộc hơn được nữa.

Trương Hoằng Hiên cau mày, cười lạnh với Độc Cô Kính Vũ: “Tìm chết?”

“Độc Cô Kính Vũ, ta khuyên ngươi vẫn nên giao đồ ra đây đi!”

“Thứ đó, ngươi giữ không được đâu, giữ trong tay chỉ khiến Kiếm Sơn gặp họa

thôi, thứ đó vốn không phải của ngươi.”

“Ha ha!”

Độc Cô Kính Vũ đột nhiên phá lên cười lớn, nhìn quanh một vòng, trông thấy

cảnh tượng Kiếm Sơn hoang tàn, trong lòng vừa hận vừa bất lực.

Thảo nào lão lừa trọc Hoằng Thiền lại chẳng hề bận tâm tới ngọc bội này.

Trên thực tế, hắn ta còn đang nghĩ, có hẳn nhiều cường giả Võ Tiên tới Kiếm

Sơn như vậy, Hoằng Thiền ở đằng sau giật dây xúi giục không biết chừng.

Giờ thì muốn vứt nó đi cũng khó.

Thực lực hùng hậu của Kiếm Sơn liên tiếp lộ diện, kẻ thầm để mắt tới Kiếm

Sơn không hề ít.

Đúng lúc này, Lâm Mang bước một bước, đấm một quyền, bất cứ thứ gì đi qua

đều diệt sạch sức sống.

Nhưng quyền quang này không phải nhắm vào Độc Cô Kính Vũ, mà là Trương

Hoằng Hiên.

Trương Hoằng Hiên giật mình, hơi tức giận: "Lâm Mang, ngươi điên rồi à?"

Hắn ta không ngờ Lâm Mang lại đột nhiên ra tay với hắn ta vào lúc này.

Phải biết rằng Độc Cô Kính Vũ vẫn còn ở bên cạnh.

Hắn ta làm như vậy thì có sợ cuối cùng Độc Cô Kính Vũ sẽ ra tay không?

Để rồi khiến cả hai bên cùng thua sao?

Thằng điên!

Trương Hoằng Hiên thầm chửi thề, sắc mặt tối sầm lại.

Độc Cô Kính Vũ cũng hơi bất ngờ, khóe miệng không khỏi lộ ra một nụ cười

lạnh lùng.

Xem ra những người này cũng chẳng đoàn kết như hắn ta tưởng tượng.

Lúc này, hắn ta từ bỏ ý định ra tay, ngồi chờ xem kịch hay, mới là lựa chọn sáng

suốt.

Hắn ta không ra tay, vì hắn ta cũng không thể đoán trước được, sau khi mình ra

tay, liệu rằng hai người này có lại liên thủ đánh úp hắn ta không.

Mặc dù khả năng này không cao, nhưng không phải là không có.

Hắn ta chỉ muốn nhân lúc này để hồi phục vết thương trên người mà thôi.

Khi Trương Hoằng Hiên bị quyền mang bao phủ, đột nhiên cảm nhận thấy sức

sống của mình đang mất đi nhanh chóng.

Không ổn!

Không phải sức sống của hắn ta đang mất đi, mà là quy tắc thiên địa chung

quanh đã bị thay đổi rồi.

Quy tắc sinh tử đã bị bóp méo.

Trong mắt Trương Hoằng Hiên lóe lên một tia kinh hãi, trong lòng vừa hoảng

loạn vừa tức giận, hấp tấp ra tay.

Trương Hoằng Hiên bấm ấn quyết, sau lưng xuất hiện một thần tượng cổ quái,

nghênh đón quyền quang này của Lâm Mang.

"Ầm!"

Cương khí thiên địa bùng nổ, văng tung tóe như sóng lớn.

Cương khí cuộn trào trực tiếp tạo thành một cơn lốc xoáy khổng lồ trên không

trung, đột nhiên tỏa ra.

Ngọn lửa nhấn chìm, ngọn lửa kết tụ hoàn toàn bằng quy tắc thiên địa ập đến.

Sắc mặt Trương Hoằng Hiên lập tức thay đổi.

Không phải chỉ có mỗi Độc Cô Kính Vũ bị thương, trong trận chiến lớn lần

trước, vết thương do kiếm trên người Trương Hoằng Hiên đến giờ vẫn chưa

lành hẳn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play