Việc Lâm Mang trở thành Võ Tiên đã gây ra một trận phản ứng dữ dội trong

giới giang hồ, chẳng khác nào một viên thiên thạch rơi xuống mặt hồ đang yên

ả, khơi dậy sóng to gió lớn.

Gần đây, uy thế của Ung Châu Thành cũng vì thế mà bùng nổ.

Với mọi người ở Ung Châu Thành mà nói, những ngày này bọn họ sống vô

cùng thoải mái.

Rất nhiều người giang hồ gia nhập Ung Châu Thành trước đây, khi nghe tin này,

cả người đều ngơ ngác.

Không ngờ thành chủ của bọn họ lại lặng lẽ trở thành Võ Tiên.

Võ Tiên!

Toàn bộ Ngũ Phương Vực cũng không có mấy người, tại Đông Vực, trước đây

chỉ có Thiên Hạ Minh và Ngũ Hành Cung mới có Võ Tiên trấn giữ.

Tin tức này vừa truyền ra lập tức đã thu hút sự chú ý của tất cả những người

trong giang hồ Ngũ Phương, cũng dẫn dụ vô số những người trong giang hồ

hướng về Ung Châu Thành mà đổ đến.

...

Ngũ Hành Cung,

Nguỵ Vinh Sinh đứng khoanh tay, đứng bên vách đá, tầm mắt nhìn đến chính là

vô số đệ tử Ngũ Hành Cung.

Ngũ Hành Cung trước kia từng là thế lực lớn nhất ở Đông Vực, sau đó Thiên

Hạ Minh nổi lên, thay thế vị trí của Ngũ Hành Cung.

Hắn rất công nhận Thượng Quan Phiên Vân.

Cho dù là hắn cũng không thể không thừa nhận rằng tương lai Thượng Quan

Phiên Vân sẽ tiến xa hơn hắn.

Chỉ là không ngờ nỗi lo lắng của hắn cuối cùng cũng trở thành sự thật.

Mặc dù đã sớm lường trước, nhưng tốc độ trưởng thành của Lâm Mang, người

phi thăng này, vẫn vượt ngoài dự liệu của hắn.

Nuôi hổ thành họa, cuối cùng cũng thành đại địch!

Khác với Thượng Quan Phiên Vân, Nguỵ Vinh Sinh trong lòng vô cùng kiêng

dè với những ngươi phi thăng, thậm chí là bài xích.

Bởi vì trước đây đã có một vị Võ Tiên của Ngũ Hành Cung chết dưới tay của

người phi thăng.

"Haiz..."

Nguỵ Vinh Sinh thở dài bất lực.

Nếu như trước đây hắn không do dự thì có lẽ cũng sẽ không có tai hoạ ngày

hôm nay.

Nguỵ Vinh Sinh khẽ cúi đầu nhìn xuống phong cảnh bên dưới, đôi mắt sâu hút,

khiến người ta rất khó đoán được hắn đang nghĩ gì.

...

Phương pháp hạ giới do Viên Thiên Cương nói thì nghe có vẻ đơn giản nhưng

thật ra cũng có độ nguy hiểm nhất định.

Bởi muốn đi sâu vào vùng Thiên Băng Chi Địa vốn không phải chuyện dễ dàng.

Tứ Vực nơi thiên địa sụp đổ ẩn chứa vô số Nguyên Linh, trong đó thậm chí có

cả Nguyên Linh cấp bậc Võ Tiên, hơn nữa muốn hạ giới thì phải đi sâu vào

vùng Thiên Băng Chi Địa.

Cho dù ba người họ đều là Võ Tiên thì chuyến đi này cũng ẩn chứa rất nhiều

tính nguy hiểm.

Hàn Thiên Thành Đông Bộ,

Nhìn xuống thành trì bên dưới, Lâm Mang không khỏi cảm khái.

Không ngờ mới đó mà hôm nay lại tới nơi này lần nữa.

Viên Thiên Cương nhìn trận pháp đang bốc lên đằng xa, khẽ lắc đầu, thở dài

nói: "Ngũ Hành Cung vì chuyện này mà cũng xem như hao tâm tổn sức rồi".

"Nhưng phương pháp này rốt cuộc cũng chỉ là chữa ngọn không chữa gốc, duy

trì không được bao lâu".

Ba người xuyên qua sương mù, nhanh chóng vượt qua ranh giới của Đông Vực.

Lần trước tới đây, chỉ ở trong phạm vi Đông Bộ, còn bây giờ bọn họ cần đi sâu

vào cương vực đã vỡ nát lúc trước.

Đi sâu vào vùng Thiên Băng Chi Địa thì cũng dần thấy nhiều Nguyên Linh hơn.

Nhưng những Nguyên Linh này đối với ba người thì chẳng hề có sức uy hiếp

nào.

Điểm may là Nguyên Linh cấp bậc Võ Tiên dường như đang ngủ say, cả ba trên

đường đi đều không gặp thấy.

Vài tiếng sau, Viên Thiên Cương mới dừng lại.

Nhìn quanh, tứ phía đều là cương vực hoang vu, khắp nơi là đất liền vỡ nát, mặt

đất cũng đầy rẫy hố sâu, những khe nứt không thấy đáy xuất hiện khắp nơi.

Bão không gian hoành hành!

Quy tắc thiên địa nơi đây hỗn loạn đến cực độ.

Trương Tam Phong liếc mắt nhìn, thầm kinh sợ, trầm giọng nói: "Nơi này thực

sự có làm được không?"

Mặc dù Viên Thiên Cương cũng không phải người phàm, nhưng khi nhìn thấy

nơi này, trong lòng hắn ta đột nhiên có chút không chắc chắn.

Lỡ rơi vào những không gian hỗn loạn này thì e rằng ngay cả Võ Tiên cũng rất

khó thoát ra được.

Lâm Mang nhìn quanh một vòng, trong lòng khẽ động.

Hồi trước mượn uy lực của xá lợi Tà Đế, hắn ta từng ngắn ngủi hợp nhất

nguyên thần với thiên địa, cũng từng nhìn thấy những cương vực vỡ nát này.

Viên Thiên Cương lấy ra một trận bàn, nhìn về phía Lâm Mang, nói: "Lâm

thành chủ, làm phiền ngươi rồi".

Lâm Mang gật đầu, lấy ra miếng ngọc bội đã có được lúc trước.

Nhìn thấy miếng ngọc bội này, mắt Viên Thiên Cương híp lại, cảm thấy rung

động trong lòng.

Không sai!

Chắc chắn là vật này rồi!

Viên Thiên Cương trầm giọng nói: "Chốc nữa ta sẽ kích hoạt lối đi trong không

gian vỡ nát này, làm phiền Lâm thành chủ thôi động sức mạnh dùng sức mạnh

của miếng ngọc bội này để ổn định lối đi".

"Được!"

Viên Thiên Cương cũng không do dự nữa, tay kết ấn quyết, ném trận bàn ra.

Ngay lập tức, sức mạnh thiên địa từ trận bàn tỏa ra, xung quanh phát ra một

tiếng ầm ầm kinh thiên động địa.

"Ầm!"

Một vùng cương vực đằng xa trong nháy mắt tan vỡ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play