Trong ánh mắt mong chờ của mọi người, chủ nhân của giọng nói già nua kia

tiếp tục nói: "Kỳ thật Thiên Địa Chi Môn vẫn luôn ở đó, không phải chúng ta

không tìm thấy mà là nó luôn di chuyển không ngừng."

"Chư vị có quên không, lúc chúng ta phi thăng ở Hạ Giới là tình huống như thế

nào, lẽ nào chư vị đều phi thăng ở cùng một nơi hay sao?"

Mọi người sửng sốt.

Hoằng Thiền im lặng lắng nghe, kỳ thật trong lòng hắn đã sớm có dự đoán về

chuyện này, nên cũng không quá bất ngờ.

"Ha ha!"

"Đó chính là những gì bần đạo muốn nói hôm nay, kỳ thật phi thăng và Hạ Giới

về bản chất là như nhau, Thiên Địa Chi Môn vốn không cố định ở một nơi, nó

vốn là một loại quy tắc, chúng ta vẫn luôn cố gắng mượn Thiên Địa Chi Môn để

rời khỏi, nhưng kỳ thật không nhất thiết phải như vậy."

"Bần đạo nghĩ những người đến sau có lẽ đã biết cớ sự bí cảnh của Hạ Giới

chúng ta là thế nào rồi nhỉ?"

"Đúng vậy, những bí cảnh kia chính là mảnh vỡ thế giới bị vỡ nát của Thượng

Giới, những mảnh vỡ thế giới kia dung hợp vào thế giới của chúng ta, mới tạo

thành từng bí cảnh."

"Cho nên muốn rời khỏi, không nhất thiết phải mượn Thiên Địa Chi Môn, từ

mấy vực giới vỡ nát kia cũng có thể rời đi."

Hoằng Thiền trầm giọng nói: "Nhưng vượt qua hai thế giới, ngay cả cảnh giới

Võ Tiên cũng không làm được."

Hy vọng vừa mới dâng lên trong lòng mọi người lập tức bị dập tắt.

Lão giả cười cười, bình tĩnh nói: "Không sai, ngay cả cảnh giới Võ Tiên cũng

làm không được, nhưng không có nghĩa là không có cách nào."

Ngay cả Hoằng Thiền cũng thấy tim đập thình thịch, lên tiếng hỏi: "Là cách

gì?"

Lão giả không trả lời câu hỏi của Hoằng Thiền, mà tiếp tục nói: "Lần này bần

đạo chúng ta tìm được một đại mộ ở Phá Toái Chi Địa, trong mộ phát hiện ra

một sự việc cực kỳ kinh người."

"Chủ nhân của ngôi mộ này đã từng đến Hạ Giới!"

Vừa dứt lời, mọi người không còn cách nào giấu được sự kích động trong lòng.

"Người đó là ai?"

Có người không nhịn được hỏi dồn dập.

Lão giả cố ý dừng lại một lát, đúng lúc mọi người đang ngứa ngáy trong lòng

thì mới cười nói: "Một cái tên của người đó ở Hạ Giới, chắc là chư vị không xa

lạ gì."

"Khương Thượng!"

Im lặng...

Xung quanh hoàn toàn yên tĩnh.

Nhân vật trong sử sách xưa này từng phò tá Chu Vương gây dựng cơ nghiệp

Đại Chu kéo dài tám trăm năm, họ đương nhiên không xa lạ gì.

Nhưng điều khiến mọi người kinh ngạc chính là thân phận của người này.

Không ngờ người được ghi chép trong sử sách xưa này lại đến từ thế giới này.

Lão giả nhìn mọi người, thản nhiên nói: "Theo như ghi chép trong mộ của

người này, hắn ta có thể rời khỏi thế giới này là nhờ mượn một miếng ngọc bội

đặc biệt."

"Miếng ngọc bội này có thể thông đến hai thế giới, đồng thời bảo vệ người vượt

giới không bị phong bạo làm hại."

"Theo như ghi chép trên bia đá, miếng ngọc bội này có tổng cộng ba miếng,

chia làm Thiên Địa Nhân, chỉ cần có một trong ba miếng thì cũng có thể bình an

đi đến Hạ Giới."

"Theo bần đạo suy đoán, miếng ngọc bội này hẳn là có cùng chất liệu với Thiên

Địa Chi Môn, thậm chí còn có một phần lực lượng của Thiên Địa Chi Môn."

Hoằng Thiền trầm giọng nói: "Không biết miếng ngọc bội này có tung tích

không?"

"Bần đạo đã tìm được tung tích của một miếng ngọc bội, chỉ là muốn vào thì có

chút khó khăn."

Mọi người lập tức hiểu ngay.

Chẳng trách lại mang chuyện này ra nói, hẳn là gặp phải phiền phức rồi.

Lão giả lúc này cũng không còn giữ kẽ nữa, trực tiếp nói: "Một trong số đó ở

Kiếm Sơn của Trung Vực."

Dứt lời, thân ảnh trực tiếp tiêu tán.

Bất quá trước khi biến mất thì một giọng nói bất chợt truyền đến bên tai Hoằng

Thiền.

"Hoằng Thiền, Lâm Mang chỉ là một tiểu bối giang hồ mà thôi, có việc vẫn là

không nên làm quá."

"Bây giờ thiên địa đều đang có biến, dù người có tìm được hắn thì cũng chẳng

giúp ích gì đâu."

Hoằng Thiền trong lòng hơi kinh ngạc, nhưng giờ mọi người đều là quang ảnh

(hình ảnh tạo từ ánh sáng), cũng không ai phát hiện ra sự khác lạ của hắn.

......

Đông chí, tuyết rơi dày đặc.

Tuyết lớn phủ kín Ung Châu Thành, những người giang hồ trong thành cũng ít

đi nhiều.

Trong sân, Lâm Mang đứng dưới đình, ngắm nhìn trời tuyết rơi, lòng nhiều cảm

khái.

Đến Ngũ Phương Vực đã gần hai năm rồi, chẳng biết tình hình hạ giới thế nào.

Mười năm hẹn ước, liệu trong mười năm có thể về lại được không?

Chuyện này hắn chẳng có bao nhiêu nắm chắc, nếu thật sự đơn giản như thế thì

những người đến đây đã sớm về hết rồi, cũng chẳng tới lượt hắn.

Ngay lúc này, ngoài sân Tô Văn Nghiên bước đến, cung kính nói: "Thành chủ,

bên ngoài có người đến, nói là cố nhân của ngài."

"Cố nhân?"

Lâm Mang trong lòng kinh ngạc.

Cố nhân hắn có bao nhiêu chứ, mà nếu là Trương Tam Phong thì đâu cần làm

như thế.

"Mời hắn vào đây!"

Tô Văn Nghiên quay người rời đi, chẳng mấy chốc đã dẫn theo một người bước

vào sân.

Một thân trường bào gọn gàng, tóc vấn cao, toàn thân tỏa ra khí chất thoát tục

nhưng lại vô cùng ngạo nghễ.

Phong thái bất phàm!

Vừa thấy người này đến, sắc mặt Lâm Mang chợt đanh lại, trong mắt thoáng

hiện lên vẻ kinh ngạc.

"Viên Thiên Cương!!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play