Các trưởng bối trong gia tộc họ mỗi lần nhắc đến người này là lại đem bọn họ ra

so sánh với Lâm Mang một phen, nói bọn họ chẳng ra cái tích sự gì hết.

Mà người này lại đã trở thành Chí Tôn rồi, tâm trạng của chúng nó có thể nói là

cực kỳ phức tạp.

Ghen tị, đố kỵ, thêm cả ghét bỏ.

Một bên bàn tròn, một người nam tử mặc trường bào màu xanh, tướng mạo khôi

ngô tuấn tú đặt cốc rượu xuống, gật đầu: "Đúng vậy."

Nhưng thần sắc của hắn có chút âm trầm.

Người này chính là thiên tài Lăng Chiêu Vân của Lăng Gia Biện Châu, xếp thứ

mười một trên Thiên Bảng.

Biện Châu vốn đã là nơi gần Trung Vực nhất rồi, lần giảng đạo của Võ Tiên này

cũng là một cuộc họp mặt lớn của giang hồ, là cường giả trên Thiên Bảng thì cơ

bản năm nào cũng đều sẽ đến đây.

Có người ở bên cạnh trêu chọc, hóm hỉnh nói: "Nhưng mà, sao ta lại nghe nói là

hắn từ chối lời mời của Lăng Gia các ngươi rồi nhỉ?"

Lăng Chiêu Vân mặt lạnh tanh, không nói một lời.

Thiên hạ chẳng có chuyện gì mà không lọt ra ngoài được, tin tức này dù không

truyền khắp thiên hạ nhưng vẫn lưu truyền trong các thế lực.

Mặc dù đây chỉ là một chuyện nhỏ thôi, nhưng trong vòng tròn này của bọn họ,

đem ra nói thì rốt cuộc cũng là một chuyện có tổn hại đến thể diện.

Lăng Chiêu Vân cầm lấy cốc rượu trên bàn uống một hơi cạn sạch, nhàn nhạt

nói: "Dù sao cũng là 'Huyết Hà Đao Tôn' lừng lẫy, sao mà xem trọng được Lăng

Gia chúng ta chứ."

Tất cả mọi người ở đây đều không phải hạng ngu ngốc, tất nhiên nghe ra được

hàm ý chế giễu trong lời nói này.

Thực ra thì thế lực của Lăng Gia cũng không yếu, lão tổ tông của Lăng Gia

cũng là một Chí Tôn đã bước vào cảnh giới Niết Bàn, nếu không thì Lăng Chiêu

Vân cũng không thể lẫn lộn với các đệ tử của các phái Trung Vực được.

Người Trung Vực từ trước đến nay vẫn luôn ngạo mạn, cũng có tính bài ngoại

rất mạnh mẽ.

Cho dù đối phương là Chí Tôn đi chăng nữa thì xem thường vẫn là xem thường,

phản chính tông môn, gia tộc của bọn họ cũng có Chí Tôn mà.

Loại kiêu ngạo, ngạo mạn này đã khắc sâu vào trong xương cốt, cũng là suy

nghĩ chung của rất nhiều đệ tử trẻ tuổi.

"Ha ha!"

Nghe vậy, tên nam tử đã hỏi trước đó giơ ly cười nói: "Lăng huynh, uống rượu

nào."

"Hắn mặc dù đã từ chối lời mời của Lăng Gia các ngươi, nhưng mà chung quy

cũng vẫn đến Nam Nguyên mà thôi."

"Yên tâm, để ta vì ngươi mà trút giận."

Hắn ta dám nói ra lời này đương nhiên là không phải vô căn cứ, mà là có cái

vốn liếng này.

Bởi vì họ của hắn là Hoàng!

Người giảng đạo lần này là một cường giả cấp Võ Tiên, cũng xuất thân từ

Hoàng Gia.

Mặc dù danh nghĩa là ai cũng có thể tới nghe Võ Tiên giảng đạo, nhưng "ai

cũng có thể" đó phải là người do Hoàng Gia thẩm định.

Tổng không thể để bất kỳ gã ăn xin nào cũng tới nghe Võ Tiên giảng đạo được

chứ.

Muốn tham gia vào đại hội long trọng này để nghe Võ Tiên giảng đạo, cũng

không phải ai cũng được.

Hoàng Gia độc quyền quản lý số suất tham dự đại hội giảng đạo, năm nào cũng

thu về khoản lợi nhuận kếch xù.

Hoàng Tử Thanh cười khẽ: "Đại hội giảng đạo lần này là lấy hình thức gửi thư

mời cho các vị nhân vật, hắn không có thư mời, đến lúc đó trước mặt đông đảo

quần hùng, chắc chắn sẽ mất mặt."

Cho dù đến lúc đó Lâm Mang biết được thì có thể làm được gì.

Ngoài lý do bản thân thù ghét Lâm Mang, hắn nói những lời này cũng là để kéo

gần quan hệ với Lăng Chiêu Nguyên.

Sự cạnh tranh nội bộ giữa những đệ tử trong Hoàng Gia cũng rất gay gắt.

Khó mà kéo những người đến từ các phe phái trong Trung Vực được, thế lực

nhà Lăng Gia cũng không yếu, nếu có thể kéo Lăng Chiêu Nguyên về phe thì

với hắn mà nói quả là một trợ thủ đắc lực.

Quan trọng nhất là, mượn việc này nhà Lăng Gia cũng sẽ nợ hắn một ân tình.

Hắn không phải là chưa từng nghĩ đến việc kéo Lâm Mang về phe mình, nhưng

Ung Châu cách Trung Vực quá xa, nếu như kéo được về thì cũng chẳng thể làm

được gì.

Hơn nữa theo hắn thấy, nhà Lăng Gia là gia tộc lừng lẫy có bề dày lịch sử hơn.

Lâm Mang làm việc ngông cuồng, hiện tại dường như đang rất được chú ý,

nhưng thái quá kiểu này ắt sẽ suy tàn, sớm muộn gì cũng có ngày tự chuốc lấy

hậu quả.

Những người khác thì không biết, nhưng hắn đã từng nghe trưởng bối trong tộc

kể lại, lão tổ nhà Lăng Gia đã đạt đến cảnh giới Niết Bàn từ lâu, chỉ là vẫn luôn

giấu giếm chuyện này.

Lăng Chiêu Nguyên ánh mắt lấp lánh, cười nhẹ với Hoàng Tử Thanh, nhẹ giọng

nói: "Đa tạ Hoàng huynh."

Sắc mặt của những người xung quanh mỗi người mỗi vẻ, nhưng không ai lên

tiếng vào lúc này.

Dù sao thì hiện tại "Huyết Hà Đao Tôn" Lâm Mang đang rất nổi tiếng, Hoàng

Tử Thanh có thể không quan tâm nhưng những người khác thì không thể làm

như vậy được.

Chẳng mấy chốc, mọi người đổi chủ đề, tiếp tục nâng ly thay phiên nhau rót cho

nhau.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play