Hành vi như vậy của Hàn Vũ quả thực quá hèn hạ, những kẻ giang hồ bình

thường còn đỡ, nhưng với tư cách một Chí Tôn lại không có chút độ lượng nào.

Nói rồi, Ngụy Vinh Sinh lại quay sang nhìn Lâm Mang, trầm giọng nói: "Lâm

thành chủ, cho dù ngươi cố ý hay không, thì việc lĩnh ngộ đại đạo của Vạn bang

chủ bọn họ cũng bị ngươi ảnh hưởng, mới bị gián đoạn."

"Mọi người cùng lui một bước."

"Cho dù các ngươi thật sự có thù oán gì thì vẫn nên giải quyết riêng."

Mọi người nghi ngờ nhìn Ngụy Vinh Sinh.

Bọn họ phát hiện hôm nay Ngụy Vinh Sinh có vẻ hơi khác.

Nhưng cụ thể là khác chỗ nào thì họ lại không nói nên lời.

Với thực lực mà Ngụy tiền bối thể hiện trước đó, nếu thật sự muốn ngăn cản

Lâm Mang thì dễ như trở bàn tay, nhưng hắn ta lại ngồi nhìn Lâm Mang giết

chết Hàn Vũ.

Nếu nói Ngụy Vinh Sinh thiên vị Lâm Mang, thì mọi người cũng không tin lắm.

Lâm Mang và Ngũ Hành Cung chẳng hề có quan hệ gì với nhau, cũng không

đáng để Ngụy Vinh Sinh phải ra tay tương trợ như vậy.

Vạn Trường Không hừ lạnh một tiếng, liếc Lâm Mang sắc lạnh, trực tiếp phất

tay áo bỏ đi.

Lời nói của Ngụy Vinh Sinh cũng coi như cho hắn một bậc thang để đi xuống.

Hắn tuy trong lòng tức giận, nhưng cũng rất hiểu rõ, lúc này giao đấu với Lâm

Mang, hắn không có mười phần nắm chắc.

Bên cạnh còn có ả đàn bà khốn khiếp Vu Vân Lan đang rình rập, nếu như hắn

để lộ ra sơ suất, ả ta sẽ không chút do dự ra tay giải quyết hắn.

Cho dù có ra tay, cũng tuyệt đối không thể ở nơi này được.

Tâm cảnh đã phá, cho dù có lưu lại cũng không ngộ ra được thứ gì.

Nhìn theo bóng lưng Vạn Trường Không rời đi, vẻ mặt của mọi người phức tạp.

Đây vẫn là lần đầu tiên họ chứng kiến Vạn Trường Không tức giận như thế.

Không ngờ rằng vị bang chủ uy chấn giang hồ trước đây của Thiên Hùng Bang,

lại bị một tên tiểu tử giang hồ bức đến mức này.

Nghĩ đến Hàn Vũ đã chết, nỗi kiêng dè trong lòng mọi người lại càng trở nên

sâu sắc hơn.

Liên tiếp chém giết hai vị Chí Tôn, bọn họ không ai có được chiến tích này.

Bất quá Vạn Trường Không người này thâm trầm nham hiểm, lúc này không ra

tay, chắc hẳn là đang mưu tính một kế hoạch lớn hơn, chuyện này không dễ

dàng kết thúc như thế.

Ước chừng không bao lâu nữa, trên giang hồ Thanh Châu cùng Ung Châu nhất

định lại nổi lên một trận sóng gió.

Lâm Mang nhìn bóng lưng Vạn Trường Không rời đi, cũng không ra tay ngăn

cản.

Giống như Vạn Trường Không có nỗi lo, bản thân hắn cũng vậy.

Những người ở đây ai cũng có mưu đồ riêng, ai biết được trong lòng bọn họ lại

đang suy nghĩ những gì.

Mặc dù bản thân hắn có thể chế ngự được bọn họ trong thời gian ngắn, nhưng

cũng khiến cho những người này sinh ra tâm địa kiêng dè.

Biết đâu lúc này trong lòng bọn họ đang âm thầm ghi nhớ, rốt cuộc mình đã ngộ

ra được cái gì ở khối đá này.

Nếu có cơ hội, tin rằng bọn họ sẽ không chút do dự ra tay cướp đoạt cơ duyên

này.

Hơn nữa, ở đây còn có một vị cung chủ Ngũ Hành Cung, thực lực không rõ.

Ngụy Vinh Sinh chậm rãi thu hồi tầm mắt, nhìn Lâm Mang thật sâu, bình tĩnh

nói: "Mọi người, ai muốn tiếp tục lĩnh ngộ thì cứ tiếp tục."

Mọi người nhìn nhau, không còn để tâm đến chuyện này nữa, lần lượt ngồi

xuống bắt đầu tiếp tục cảm ngộ.

Vu Vân Lan bước tới, cười nhẹ nói: "Lâm thành chủ, lần này ngươi thiếu ta một

ân tình."

Lâm Mang có thể giết được Hàn Vũ, trong lòng cô cũng vô cùng kinh ngạc.

Chiến lực này, quả thực quá mức kinh người!

Hắn ta mới trở thành Chí Tôn được bao lâu?

Còn cô ta đã trở thành Chí Tôn được lâu rồi nhưng thành tích thực chiến cũng

chẳng bằng Lâm Mang đâu.

Nếu cho hắn ta thêm thời gian nữa, không khéo còn lọt vào Chí Tôn Bảng luôn

ấy chứ.

Kiểu thiên tài như vậy trong lịch sử Ngũ Phương Vực rất hiếm thấy, những

người cuối cùng sống sót đều trở thành nhân vật nổi tiếng thiên hạ.

Lâm Mang khẽ gật đầu, cười nhạt một tiếng: "Cảm ơn Vu lâu chủ đã giúp đỡ."

Nói vậy thì nói vậy, nhưng hắn biết rõ Vu Vân Lan ra tay hoàn toàn chỉ vì mục

đích cá nhân của cô ta.

Cô ta muốn không ai được lợi, chứ không thật lòng giúp đỡ hắn ta.

Vu Vân Lan cười cười, nhẹ giọng nói: "Nếu Lâm thành chủ rảnh rỗi, có thể đến

Vạn Hoa Phiêu Hương Lâu của ta chơi."

"Về sau nếu Lâm thành chủ có nhu cầu gì, Vạn Hoa Phiêu Hương Lâu của ta

khẳng định sẽ giúp hết sức."

Sau khi tận mắt chứng kiến thực lực của Lâm Mang, cô ta càng quyết tâm muốn

lôi kéo hắn ta hơn nữa.

Có Ung Châu Thành của Lâm Mang khống chế, Thiên Hùng Bang sẽ khó lòng

toàn tâm toàn ý đối phó với Vạn Hoa Phiêu Hương Lâu.

Vu Vân Lan xoay người quay lại kỳ thạch.

Nguỵ Vinh Sinh nhìn Lâm Mang, cười thâm thuý: "Nhìn vào toàn bộ công pháp

tu luyện của Lâm thành chủ, ta thấy thật phi thường. Không biết sư phụ của

ngươi là ai?"

Lâm Mang khẽ nhíu mày.

Ngay từ khi mới gặp mặt, hắn đã cảm thấy có chút khó hiểu về người này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play