Trên đài ngọc trắng trước mặt hắn ta, một người nam tử ngồi xếp bằng lộ thân

phần trên, mặt mày âm trầm, quanh người quấn một cỗ khí thế đáng sợ, khí thế

như vực sâu.

Người này chính là cường giả Chí Tôn của Tề Thiên Giáo, cũng là giáo chủ đời

trước của Tề Thiên Giáo, Vương Cửu Phong.

Sau khi nghe thấy, Vương Cửu Phong mở mắt, mắt lạnh lùng, nói: "Có chuyện

gì xảy ra với tông môn sao?"

Hắn rất rõ ràng, nếu không phải tông môn gặp chuyện, Nhậm Chi Thông sẽ

không đến làm phiền mình.

Nhậm Chi Thông kể lại tỉ mỉ chuyện xảy ra ở Tuyên Châu.

"Hừ!"

Vương Cửu Phong đột nhiên hừ lạnh một tiếng, cười lạnh nói: "Quả là một tiểu

bối ngông cuồng."

Vương Cửu Phong nhìn về phía Nhậm Chi Thông, trực tiếp nói: "Ngươi phái

người đi nói với hắn, bắt hắn quỳ ba vái chín lạy đến Tề Thiên Giáo chuộc tội,

nếu không, ta sẽ đích thân ra tay giết sạch tất cả mọi người trong Thanh Minh

Kiếm Các."

"Ngoài ra, ngươi hãy đi báo cho các thế lực ở các châu Nam Bộ, nếu Lâm Mang

chạy trốn, hãy mời bọn chúng đến Tề Thiên Giáo một chuyến đi."

Là cường giả Chí Tôn trên giang hồ, hắn không thể bởi vì một tên vãn bối

Thông Thiên Cảnh mà đích thân đến Tuyên Châu vì ân oán của đám vãn bối,

không những mất mặt mà còn khiến cho Tề Thiên Giáo trở nên vô năng.

Nhưng giết người của Tề Thiên Giáo thì không thể coi như không có việc gì xảy

ra, nếu không chẳng phải Tề Thiên Giáo sẽ trở thành trò cười của cả Đông Vực

hay sao.

Còn chuyện nói cho các châu Nam Bộ biết chuyện này, ngoài việc tôn sùng

danh tiếng của Tề Thiên Giáo, cũng là để gây sức ép với bọn họ.

Cho dù đến lúc đó Thanh Minh Kiếm Các muốn chạy thoát khỏi Tuyên Châu

thì các thế lực ở các châu Nam Bộ cũng sẽ không chịu, bọn họ sẽ ép Thanh

Minh Kiếm Cách phải giao Lâm Mang ra.

Nếu như Lâm Mang này thực sự đến đây, hắn cũng không ngại lấy mạng hắn.

Nếu như Lâm Mang kia không muốn, còn muốn phản kháng thì chắc chắn sẽ

nảy sinh mâu thuẫn với Thanh Minh Kiếm Các, cả hai sẽ xuất hiện vết nứt.

Đến lúc đó Thanh Minh Kiếm Các có thể sẽ chủ động nghĩ cách giúp bọn họ trừ

bỏ người này.

Cho dù cuối cùng Lâm Mang này có thể trốn thoát thật, chống lại ý chí của Chí

Tôn thì đến lúc đó hắn ra tay cũng có thể được cho qua trên giang hồ.

Nhậm Chi Thông chắp tay nói: "Chi Thông sẽ đi sắp xếp ngay."

"Chờ đã..."

Khi Nhậm Chi Thông sắp rời đi, Vương Cửu Phong đột nhiên lên tiếng gọi hắn

ta lại, đưa tay lấy ra một khối lệnh bài ném cho Nhậm Chi Thông.

"Mang theo vật này đi."

"Nếu như Lâm Mang kia không chịu, hãy cho hắn một bài học."

Nhậm Chi Thông nắm lấy lệnh bài, sắc mặt không khỏi lộ ra vẻ vui mừng.

Lúc đầu còn không nắm chắc, nhưng có khối lệnh bài chứa đựng ý chí võ đạo

Chí Tôn này, chỉ sợ Lâm Mang kia không thể gây sóng gió gì được nữa.

...

Tề Thiên Giáo đối với tin tức cũng không giấu diếm gì, nên rất nhanh đã truyền

khắp thiên hạ.

Nhiều người không khỏi thán phục, đây đúng là phong cách nhất quán của Tề

Thiên Giáo.

Trưởng lão được Tề Thiên Giáo phái đi, một mạch tới Tuyên Châu, tin tức cũng

đồng thời truyền đến Tuyên Châu.

Trong đại sảnh, Tô Liệt lo lắng đi tới đi lui, hai bên thái dương đổ mồ hôi lạnh.

Hắn đã nghĩ rằng Tề Thiên Giáo chắc chắn sẽ không chịu bỏ qua, nhưng không

ngờ tới lại nhanh như vậy, khiến hắn hoàn toàn không kịp chuẩn bị.

Tô Văn Nghiên do dự nói: "Cha, hay là đi tìm Lâm tiền bối đi?"

Không biết từ lúc nào, Lâm Mang đã trở thành chỗ dựa tinh thần của Thanh

Minh Kiếm Các.

Nghe vậy, Tô Liệt lập tức lắc đầu nói: "Không được, Lâm huynh đệ bảo là bế

quan, lúc này mà đi quấy rầy, lỡ như có chuyện gì xảy ra thì làm sao?"

"Hơn nữa, với tính cách của hắn, biết được chuyện này, nhất định sẽ xách đao

chém chết trưởng lão Tề Thiên Giáo đó."

"Như thế sẽ khiến Chí Tôn của Tề Thiên Giáo đích thân ra mặt mất."

Đúng lúc này, ngoài cửa có một đệ tử sắc mặt vội vã chạy vào, giọng gấp gáp

nói: "Các chủ, người của Tề Thiên Giáo lại tới rồi."

Sắc mặt Tô Liệt hơi thay đổi, đứng tại chỗ sững sờ một lúc, rất nhanh đã hít một

hơi thật sâu, trầm giọng nói: "Đi thôi, chúng ta cùng ra ngoài xem sao."

Hắn rất rõ ràng, lần này người của Tề Thiên Giáo tới, chắc chắn không phải

thiện ý, nhưng hắn cũng chỉ có thể căng da đầu đi ra nghênh đón.

Tô Liệt dẫn theo một đám đệ tử, đích thân xuống núi đi nghênh đón người của

Tề Thiên Giáo.

Lần này Tề Thiên Giáo phái tới một trưởng lão là cường giả Thông Thiên Tam

Cảnh, còn có thêm mấy đệ tử đi theo.

Trưởng lão Thông Thiên Tứ Cảnh ở Tề Thiên Giáo cũng là nhân vật nắm giữ

đại quyền, không thể nào đi làm chân sai vặt được.

Tô Liệt vừa nhìn thấy đám người Tề Thiên Giáo từ xa tới, liền vội vàng chắp

tay nói: "Tại hạ là Các chủ Thanh Minh Kiếm Các, Tô Liệt, tiếp đón không chu

đáo, mong các vị thứ lỗi."

"Nói ít thôi!"

"Còn không mau mời chúng ta đi vào!"

Tiết Ngọc Lân nhìn Tô Liệt, vẻ mặt kiêu ngạo, trong mắt lộ rõ vẻ khinh thường,

cho dù thực lực của Tô Liệt mạnh hơn hắn ta rất nhiều.

Tô Liệt liên tục gật đầu, cười tươi dẫn mọi người lên núi, vào đại sảnh tiếp

khách của Kiếm Các.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play