Ta sống không còn gì luyến tiếc: “Báo quan đi, ta muốn vào tù tĩnh tâm một chút.”
Cuối cùng họ cũng để ý đến ta.
“Mỹ nhân rắn rết chắc cũng chỉ đến thế này thôi.”
“Lâm tiểu thư thật là không biết sợ là gì, cha ngươi là Lễ bộ Thượng thư, quan quan tương hộ, chúng ta báo quan chẳng khác nào thả hổ về rừng, thật coi chúng ta là người ngu à?”
Người có văn hóa, một câu nói dùng tận mấy thành ngữ. Ta im lặng nhìn trời: “Được được được, ngươi muốn nói như vậy ta cũng hết cách.”
“Lâm tiểu thư thật sự là không sợ gì cả!”
“Lâm tiểu thư coi mạng người như cỏ rác, thật uổng làm người!”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play