Cố Thanh Hoài buông tay, đứng thẳng dậy rồi khoanh tay dựa vào tường, bộ dạng giống như một cái tên lười biếng khốn nạn.
Chung Ý bị một cú tấn công thẳng vào tim của anh làm đầu óc choáng váng. Là một phóng viên từng đứng trước bão tố, từng làm báo cáo trên truyền hình, cô vốn có khả năng ứng biến và chống chịu áp lực tốt hơn người thường, đã từng đối mặt với vô số cảnh giết chóc, máu me mà không hề nao núng trước ống kính. Nhưng lúc này, cô hoàn toàn mất khả năng nói chuyện.
Luôn có người có thể chữa khỏi bệnh cho người khác, mà đối với Chung Ý, Cố Thanh Hoài chính là người có thể chữa khỏi bệnh cho cô. Cô cúi đầu như thể chưa hoàn hồn, cũng như thể thần kinh của cô đột nhiên bị đánh gục, khiến đầu óc cô trở nên trống rỗng.
Từ góc nhìn của Cố Thanh Hoài, anh chỉ có thể nhìn thấy lông mi dày và chóp mũi của Chung Ý: "Ngạc nhiên lắm à?"
Cố Thanh Hoài đứng ngay trước mặt cô, ánh sáng từ trên cao chiếu xuống mái tóc, lông mày và đôi mắt của anh đều mang màu đen như mực. Khóe miệng không còn nụ cười giễu cợt như thường lệ, thay vào đó là một cảm giác xâm lấn khó có thể bỏ qua.
Chung Ý im lặng một lúc rồi gật đầu.
Cố Thanh Hoài như bị chọc cười: "Em thật sự coi nhà anh như khách sạn, em cho rằng ở đây ai cũng có thể tới ngủ à?"

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play