, mọi người mới phát hiện ra rằng phía sau mái hiên của trường nhai có một nhóm người đang ngồi xổm xếp hàng, từng người như xin ăn vô lực, ai đi qua cũng khuyên bảo ngon ngọt nhưng đều không nghe, cứ như muốn ăn vạ ở đây.
Đường lão nhị trợn tròn mắt, nuốt nước miếng, một loại dự cảm không lành dâng trào: “Những người này không phải đều là người thôn Bình Nguyên đó chứ!”
“Đúng vậy, hộ tịch của họ đều ghi là thôn Bình Nguyên. Phần lớn những người này cũng như chúng ta, từ nơi khác đến đây tị nạn, nhưng hộ tịch do thôn Bình Nguyên quản lý. Mọi người đều đổ về đây, đến nơi mới phát hiện ra rằng thôn hoàn toàn không thể ở được, nên họ đến tìm Lí trưởng ở đây để xin biện pháp giải quyết. Huyện lệnh cũng không quản lý được chuyện này, một mình Lí trưởng làm sao có thể giải quyết được.
Hiện tại Lí trưởng như rùa rút đầu, không dám ló mặt ra. Bọn họ cũng không thể xông vào, nên mọi người đành phải chờ.” Không biết có phải vì đính hôn hay không mà Đường Trung bỗng trở nên chín chắn hơn nhiều, một cậu bé mười mấy tuổi nói chuyện như ông cụ non.
“Vậy chúng ta cũng đi theo họ cùng nhau chờ sao?” Ngụy Đại Chí bực bội hỏi.
Đường Ninh kiên quyết lắc đầu: “Cùng họ chờ đợi là không khả thi, chúng ta còn có hài tử và nữ nhân, không thể chịu nổi. Hơn nữa, có lẽ sắp sửa có tuyết rơi rồi, mặc dù tuyết rơi ở Giang Nam đến muộn hơn một chút, nhưng nhiều lắm cũng chỉ chờ một tháng nữa thôi, chắc chắn sẽ hạ. Khi tuyết rơi sẽ rất phiền toái.”
Đường Tuấn Sinh vẻ mặt ngưng trọng, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Hay là chúng ta đi hỏi trước, xem Lí trưởng ở đây có biện pháp trung gian nào khác hay không.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play