Tằng Phàn nghẹn lời, nói không nên lời: “Bình Nam hầu không được thì không thể tìm Định Bắc Hầu ư? Đôi phu thê họ cả ngày dính liền nhau, chắc chắn biết.”
Tí Minh quyết đoán xoay người, lại phát hiện Định Bắc Hầu Thu Cảnh Minh đã lặng lẽ đứng sau lưng họ.
Thu Cảnh Minh không hề xấu hổ chút nào, chỉ nhìn họ một cách hờ hững, rồi lặng lẽ đi đến lan can bên cạnh, nhìn hòn đảo ngày càng gần kia, trầm ngâm nói: “A Ninh nói nơi đó gọi là Lữ Tống, là một lục địa hoàn toàn khác với Đại Tề. Người dân Lữ Tống vẫn còn sinh sống rất nguyên thủy, ăn mặc rách rưới, càng không biết đến đồ dùng nhà bếp, nhưng người dân ở đó rất nhiệt tình.”
Tí Minh nghe xong mặt tái nhợt, “Chúng ta đi nơi như vậy để làm gì? Chẳng lẽ chỉ vì họ nhiệt tình à?”
Thu Cảnh Minh cố nén cười, nhún vai nói: “Ta cũng không biết, A Ninh cũng là nghe Hoàng Thượng phân phó làm việc, cụ thể bên đó có cái gì các ngươi có thể chính mình xem.”
Tí Minh nghĩ đến việc Đường Ninh mua sắm đồ đạc từ Tây Kinh đến Giang Nam, trong lòng lập tức trở nên lạnh lẽo. Chủ nhân nhà gã muốn làm việc thiện cũng không cần khiến họ chạy xa như vậy, làm việc tốt xa vậy thì ai biết?
Ngay cả Tằng Phàn cũng có suy nghĩ tương tự với Tí Minh. Hai người nhìn nhau liếc mắt một cái, rồi chìm vào im lặng.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play