Cùng lúc đó, Ninh Thừa Duẫn đang bàn bạc về cách tìm kiếm điểm đột phá.
Trịnh Dịch trầm ngâm nói: “Công tử, binh quý thần tốc, hiện tại chúng ta ở Thương Châu, cách Lĩnh Nam vạn dặm, nước xa không cứu được lửa gần, Giang Nam tạm thời nên từ bỏ. Chỉ cần đánh vào Tây Kinh, bắt được Khâu Trác, còn gì phải sợ bảy vạn đại quân Giang Nam?”
Viên Thông cau mày, do dự một hồi lâu mới lắc đầu nói: “Các người có từng nghĩ tới, đóng giữ Giang Nam chính là mãnh tướng số một dưới trướng Khâu Trác, Ngưu Vũ, hắn ta trên chiến trường đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, hoàn toàn là một con sói hung ác. Đồng thời hắn ta cũng là tâm phúc của Khâu Trác, người này có thể vì Khâu Trác mà cam lòng chịu chết. Nếu Tây Kinh bị công phá, Ngưu Vũ sẽ bỏ mặc sao?
Chỉ sợ tin tức bên này truyền đến Giang Nam, bảy vạn đại quân của Ngưu Vũ sẽ lập tức bắc tiến, đến lúc đó chúng ta còn có bao nhiêu binh lực để chống lại?”
Sau một loạt đòn tấn công từ Thu Cảnh Minh, Viên Thông đã có nhận thức rõ ràng về bản thân và hành động cũng trở nên cẩn thận hơn.
Trịnh Dịch có chút tức giận nói: “Nếu không đánh vào Tây Kinh thì đánh vào Giang Nam, cũng phải đối đầu với bảy vạn đại quân của Ngưu Vũ, cơ hội chiến thắng càng nhỏ! Hơn nữa, hệ thống sông ngòi ở Giang Nam rất phát triển, hải quân tác chiến có tỷ lệ chiến thắng cao hơn lục quân, hải quân phòng thủ của chúng ta cũng đủ rồi, tiến công không thành, còn có vấn đề binh lực không đủ.
Nhìn chung, cơ hội chiến thắng khi tấn công Giang Nam nhỏ hơn nhiều so với tấn công Tây Kinh. Nếu hai bên đều không đánh, tiếp tục hao tổn binh lực thì chính chúng ta cũng không thể chống đỡ được!”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT