Lúc này tuy rằng loạn, ít người ra cửa, nhưng khách ăn cơm trong quán rượu vẫn rất đông, hầu hết đều là những người đi buôn bán khắp nơi. Họ có tiền, có gan, thích những thứ mới mẻ. Chỉ cần người trong quán rượu biết nàng bán táo, chắc chắn sẽ kiếm được tiền.

Nghĩ vậy, Đường Ninh cài liềm bên hông, lại mua thêm hai sọt táo từ hệ thống, một tay xách một sọt, nhìn qua thật sự rất dọa người.

Nàng cứ thế rảo bước tiến lên cổng lớn của quán rượu.

Tiểu nhị định ra đón tiếp, nhìn thấy bộ dạng của nàng lập tức khựng lại, do dự hỏi: “Tiểu cô nương, ngươi là ăn cơm hay...”

“Bán!” Đường Ninh không dám nói nhiều, dõng dạc hô một tiếng, thu hút sự chú ý của mọi người rồi đặt đồ xuống, chỉ tay vào giỏ đồ.

Tiểu nhị vốn dĩ có vẻ mặt khó chịu, nhưng sau khi nhìn thấy những quả táo xinh đẹp đó thì lập tức chuyển sang biểu cảm ngạc nhiên, khách sáo nói: “Xin quý khách chờ một lát, mời ngồi bên kia trước, ta đi tìm chưởng quầy đến đây.”

Lúc này, không ít người đều nhìn vào giỏ đồ của Đường Ninh, một số người vui vẻ đứng dậy và đến xem, “Tiểu cô nương, thứ này bán như thế nào?”

Nói xong, người đó định đưa tay ra.

Đường Ninh chặn tay lại, nghiêm túc lắc đầu: “Mua thì mua!”

Đối phương sững sốt một chút mới hiểu ý nàng, xoa xoa tay tê tê, “Nha đầu này cũng thật là thông minh! Nếu muốn bán, thì bán như thế nào đây?”

Đường Ninh thực sự không biết giá táo bao nhiêu tiền, nàng cúi đầu không nói gì.

Người kia nhìn lên, cười ha hả nói: “Vậy, ta mua một quả văn lâm này của ngươi với giá mười văn tiền thế nào?”

Lập tức có người bên cạnh phàn nàn: “Mười văn tiền ngươi tính đuổi ăn mày à! Loại táo này ở Tây Kinh một quả cũng phải vài trăm văn tiền, cô nương, nơi đây của chúng ta không thể so với Tây Kinh, nhưng loại quả này quả là khó kiếm, vậy, ta ra giá 80 văn một quả, ngươi bán cho ta được không?”

Đường Ninh trong lòng kinh hãi, hóa ra triều đại này táo không gọi là táo mà gọi là quả văn lâm, giá cả còn cao như vậy, may mà nàng không nói thêm gì, nếu không đã giải thích không rõ. 80 văn tiền vượt quá giá tâm lý của nàng, Đường Ninh đang định trả lời thì chưởng quầy quán rượu đã đến.

“Chậm đã, chậm đã, cô nương đến quán rượu của chúng ta bán quả, đương nhiên phải bán cho chúng ta trước. Các vị muốn mua cũng phải xếp hàng sau, xin lỗi, xin lỗi...”

Mấy người muốn mua quả văn lâm đều tỏ vẻ không hài lòng, nhưng không ai phản đối.

Chưởng quầy thấy vậy, nụ cười càng thêm rạng rỡ. Là chưởng quầy nhiều năm như vậy, ông ta đã sớm luyện được một đôi mắt tinh tường, chỉ liếc mắt một cái là biết giá trị của những quả quả văn lâm này. Ông ta cũng nói chuyện với Đường Ninh khách sáo hơn nhiều: “Cô nương, không biết ngươi định bán thế nào?”

Đường Ninh không cần suy nghĩ đã chỉ vào người nam nhân vừa ra giá 80 văn tiền kia.

Chưởng quầy hiểu ý, không cần nói thêm, giá này nằm trong phạm vi chấp nhận được của ông ta. Ông ta cũng không dong dài với Đường Ninh, lập tức dặn dò tiểu nhị: “Ta lấy hết những quả quả văn lâm này.”

Những người khác không hài lòng, nhìn chưởng quầy như muốn phun lửa.

Đường Ninh mặc kệ họ tranh cãi, nhìn chằm chằm tiểu nhị kiểm tra tất cả táo, sau đó lấy tiền, xác định không có vấn đề gì mới quay sang nhìn người nam nhân vừa nói lời công bằng vì nàng, lấy hai quả táo từ trong sọt ra, không nói một lời nhét vào lòng ngực hắn, rồi quay người chạy nhanh như chớp.

Người nam nhân sững sốt một chút, đợi khi phục hồi tinh thần đuổi theo thì bóng dáng Đường Ninh đã biến mất.

Ra khỏi quán rượu, Đường Ninh như cá gặp nước, lẩn trốn khắp nơi vì sợ bị theo dõi. Lần này hệ thống tặng cho nàng là khả năng cơ thể linh hoạt, nàng có thể đi lại trong mọi địa hình phức tạp.

Cuối cùng cũng trốn đến một khu dân cư thưa thớt, nàng vội vàng thu rổ vào không gian, sọt đồ cũng không còn, lúc này mới có tâm tư tính toán.

Táo mua từ hệ thống chỉ là táo trung bình, 5 văn tiền một cân, nàng mua một hơi 40 cân, hết 200 văn tiền, mà 40 cân táo này tổng cộng là 122 quả, trừ đi hai quả đã cho, bán với giá 80 văn một quả, nàng kiếm được 9600 văn tiền.

Ban đầu chưởng quầy định đưa bạc nhưng nàng không đồng ý, thế là cõng một đống tiền xu ra.

Có số tiền này, nàng có thể làm rất nhiều chuyện. Vừa lúc trời còn sớm, nàng đến tiệm thuốc bắc vừa rồi mua một ít thảo dược trị phong hàn, cảm lạnh và cầm máu, sau đó đến tiệm vải mua vài bộ quần áo cũ.

Trời càng ngày càng lạnh, họ chỉ có mỗi người một bộ quần áo mang theo, hai bộ quần áo của cha nương cũng không biết đã mặc được bao lâu, sờ vào lại cứng ngắc và nặng nề. Mặc những bộ quần áo như vậy lên đường e rằng sẽ khó chịu.

Từ tiệm vải đi ra, trên người nàng còn dư lại 7518 văn tiền. Nàng không nghĩ đến chuyện mua đồ để bán cho hệ thống, vì như vậy không có lời.

Đến cổng thành bên cạnh, không có gì bất ngờ xảy ra. Đường Ninh nhìn Đại Mãng và Đỗ Xuân Nguyệt, hai người dường như đang rất nóng lòng chờ đợi, cứ ngoái cổ nhìn xung quanh xem nàng đã quay lại hay chưa. Khi thấy nàng, họ liền thở phào nhẹ nhõm.

Đỗ Xuân Nguyệt định lên tiếng hỏi, Đường Ninh ra hiệu bằng mắt cho nàng ấy. Nàng ấy hiểu ý ngay, không nói một lời dẫn hai người họ ra khỏi thành, đi đến một nơi không nhìn thấy. Đường Ninh hô lên: “Chạy đi, về trước rồi tính tiếp!”

Lời nói này khiến Đại Mãng và Đỗ Xuân Nguyệt giật mình. Hai người không dám hỏi gì, chỉ đành cố gắng hết sức đuổi theo Đường Ninh.

Cuối cùng cũng trở lại thôn Đỗ Xuân Nguyệt. Vừa đẩy cửa nhà Đỗ gia ra, ba người đã nhìn thấy ngôi nhà bị lục tung tóe.

Đỗ Xuân Nguyệt nước mắt trào ra, thất thần đi về phía phòng gia gia. Không lâu sau, nàng lảo đảo ra ngoài.

Đường Ninh và Đại Mãng nhìn nhau với vẻ mặt ngưng trọng.

Chỉ một lát sau, Đỗ Xuân Nguyệt trở lại cùng với một vài người thôn dân, nức nở kể lại chuyện cướp bóc trong nhà.

Lão già có vẻ là người đứng đầu trách móc nàng ấy: “Nhà ngươi chỉ có một mình, sao không ở nhà mà lại chạy lung tung? Thời buổi này loạn lạc, ngươi lại không biết sao... Còn tiền, ngươi là một tiểu cô nương, làm sao có thể có được? Bây giờ ai vào nhà ngươi cũng không biết, ta làm sao giúp ngươi đòi lại công bằng đây?”

Đỗ Xuân Nguyệt khóc nức nở hơn, những người đó chỉ đi ngang qua sân Đỗ gia, thậm chí không vào cửa, nói vài câu rồi đi.

Đỗ Xuân Nguyệt tuyệt vọng gào khóc, khóc xong mới vào nhà, nhìn thấy Đường Ninh liền lao đến ôm lấy nàng: “Gia gia lúc sinh thời giúp đỡ không ít người trong thôn, họ bị bệnh đến đây lấy thuốc, gia gia cũng không lấy tiền. Bây giờ gia gia vừa mất, họ liền trở mặt không nhận người, h uhu...”

“Đừng khóc!” Đường Ninh nén giận, liếc nhìn sang một bên, đưa 18 văn tiền cho Đỗ Xuân Nguyệt: “Đây là tiền bán thuốc. Ta không bán cho cửa hàng thuốc bắc, mà đi bán cho nhà giàu có. Họ thấy ta đáng thương mới cho.”

“Còn đây là 10 văn tiền ca ca ta cho, ta cho ngươi 2 văn tiền, vừa đủ 20 văn. Ngươi đi trả tiền cho Đào thẩm, nói ngươi đi huyện thành bán thuốc còn dư lại, đổi lấy tiền. Nếu bà ta không tin, ngươi hãy nói rằng ngươi đi ra ngoài một chuyến, nhà bị trộm, bây giờ muốn đi báo quan trong thành. Vừa lúc bảo Đào thẩm đi cùng ngươi hỏi thăm, đỡ phải đổ hết mọi tội lỗi lên đầu ngươi.” Đường Ninh bình tĩnh nói xong, thúc giục Đỗ Xuân Nguyệt đi bước đầu tiên.

Lúc này Đỗ Xuân Nguyệt lòng như rối bời, theo bản năng coi Đường Ninh như tri kỷ, nàng nói gì nàng ấy cũng làm theo.

Chỉ một lát sau, Đỗ Xuân Nguyệt trả tiền xong đã trở lại, vẻ mặt có chút khó coi. Đại Mãng hỏi: “Thế nào?”

Đỗ Xuân Nguyệt nhìn Đường Ninh dưới ánh trăng, cắn môi nhỏ giọng nói: “Đào thẩm không tin, còn nghi ngờ nguồn gốc của 20 văn tiền này. Ta liền nói theo lời Đường Ninh nói, kéo Đào thẩm đi ra ngoài. Sắc mặt bà ta lập tức thay đổi, còn nói rằng bà ta không có thời gian đi huyện thành với ta. Bà ta có vẻ không vui, thậm chí còn có chút tức giận.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play