“Trừ phi cái gì?” Lãnh lão đại phu sốt ruột hỏi. Con trai ông cụ là một văn nhân tay trói gà không chặt, con dâu cũng là xuất thân tiểu thư khuê cát, ngay cả dao phay cũng không cầm được, còn lại là các cháu trai cháu gái, cháu gái cả được nuôi dưỡng ốm yếu, cháu gái thứ hai tốt hơn một chút, đi theo ông cụ khắp nơi, nhưng cũng chỉ là một nữ tử vẫn không thể tự bảo vệ mình, cháu trai út mới mười tuổi, cũng không làm được gì, còn lại là con dâu thứ hai thủ tiết Nghiêm thị cùng hai con gái của Nghiêm thị, cũng cần được bảo vệ. Mặt khác, những người hầu có thể làm những việc nặng nhọc, nhưng đánh nhau giết giặc thì quả là quá sức.”
Loại tình huống này rất là cấp bách!
Lữ Đại Tráng đưa thư cho Lãnh lão đại phu, khó xử nói: “Đối phương nói chỉ cần người đồng ý dạy y thuật cho một vị nữ tử trong trại của chúng ta, chúng ta sẽ thu lưu các người. Tuy nhiên, ta phải nói trước, việc thu lưu các người chỉ là tạm thời, đợi sau khi gió tan bão táp, các người vẫn phải dọn đi.
Vừa lúc Tri phủ đại nhân đang quy hoạch thu nạp dân chạy nạn từ khắp nơi về đây, đã khai phá một mảnh rừng lớn ở phía nam trại của chúng ta, nhưng công trình có quy mô lớn, cần một hoặc hai năm mới có thể hoàn thành.”
Lãnh lão đại phu lập tức vui vẻ đồng ý, “Chỉ cần các vị có thể tạm thời thu lưu chúng ta, đừng nói dạy một người, dạy cả một nhóm người cũng không thành vấn đề.”
Mặc dù ông cụ quý trọng danh tiếng của mình, nhưng ông cụ càng mong muốn có người có thể để truyền lại y thuật của mình, chỉ cần người đó có thể chính thức bái ông cụ làm thầy.
Kim Ngọc Sơn nghe vậy, nheo mắt lại, kéo Lữ Đại Tráng sang một bên và nhỏ giọng hỏi: “Ai viết thư cho ngươi mà ngươi nghe lời như vậy!”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play