“Câm miệng!” La Hiểu Nga tức giận cầm kéo loạn xạ, “Lúc này ngươi còn nghĩ đến con trai! Ta là gì! Ta là gì...”
Không chờ La Hiểu Nga nổi điên xong, La đại nương tử đã giãy giụa, đập đầu vào cột, cả người mềm oặt xuống.
Nhìn thấy tình cảnh này, mọi người cũng không ngần ngại, hai gã trai tráng xông lên bắt lấy La Hiểu Nga, những người khác dùng kéo cắt đứt lụa trắng, đưa La đại nương tử ra ngoài.
Lúc này, ngọn lửa đã lan đến xà nhà, không ngừng lan ra bên ngoài.
La lão tam mặt mày nhăn nhó, đầy mồ hôi, như lăn lóc một vòng trong tro tàn, tay vẫn cầm lấy cái túi của La đại nương tử.
La tam nương tử lúc này cũng chạy tới, nhìn thấy La tão tam chật vật như vậy, vừa đau lòng vừa bất lực, muốn mắng người, nhưng nhìn đến cảnh tượng bi thảm của cả nhà La lão đại, cùng La Anh Kiệt khóc không thành tiếng, lại cảm thấy nam nhân nhà mình cũng không đến nỗi quá thảm, quay đầu nhìn về phía La đại nương tử mấy người thôn dân đang giúp đỡ cầm máu.
Bà nhìn thấy tay người thôn dân kia đầy máu, sợ hãi tái nhợt mặt mày, run rẩy hỏi: “Lang trung đâu? Mau gọi lang trung!”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT