Trần sư gia tức giận đến mức muốn đập đầu Đường Ninh: “Ngươi! Ngươi! Ngươi nói bậy gì đó! Cho dù quý nhân không so đo với các ngươi thì các ngươi cũng không thể dĩ hạ phạm thượng! Thôi! Ta nói chuyện này với các ngươi làm gì, mau thu dọn đồ đạc cùng ta đi gặp Tri phủ đại nhân.”
“Vâng...” Lúc này Đường Ninh lại vô cùng ngoan ngoãn.
Trần sư gia nhìn thấy bộ dáng ngoan ngoãn của nàng, liền đưa tay đẩy một sợi mì trên cánh tay nàng: “Không hiểu quy củ lại lôi thôi lếch thếch như vậy, cha nương ngươi nhìn thấy đều tức chết! Thật không biết vị hôn phu của ngươi có phải mù mới coi trọng ngươi hay không!”
Nói xong, Trần sư gia liếc nhìn Thu Cảnh Minh một cái, nào ngờ Thu Cảnh Minh quay đầu lại cười với ông ta, khuyên nhủ: “Đại nhân đừng so đo với nàng, nàng chỉ là trẻ con, cho nên thảo dân mới nói nàng không nên ở lại.”
“Hừ! Dù sao cũng là các ngươi có lý!” Trần sư gia lại mắng một câu, xoay người đi trước.
Trên đường đi đến khách viện, Trần sư gia nhắc nhở: “Lát nữa gặp Tri phủ đại nhân cũng không thể làm càn như vậy!”
“Biết rồi!” Đường Ninh giống như một đứa trẻ mắc lỗi, nhưng nàng lại cảm thấy mình vô tội.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT