Mộ Dung Văn Ngọc thật sự tức đến mức không còn lời nào để nói, ánh mắt có phần khinh bỉ nhìn về phía Ngọc Thanh Hàn, "Ta nói này Đại ca, lần sau có thể không đạp cửa nữa được không!?"
"Không thể." Ngọc Thanh Hàn lạnh lùng ngồi xuống ghế.
Mộ Dung Văn Ngọc hít một hơi thật sâu, cố gắng mỉm cười, "Dù không gõ cửa, vậy có thể nhẹ nhàng đẩy cửa không? Tông chủ có biết là tông chủ đã đá hỏng mấy cánh cửa của ta rồi không?"
Ngọc Thanh Hàn mặt mày lạnh lùng, ánh mắt sắc bén, "Cả Vô Cực Tông đều là của ta, huống hồ chỉ là một cánh cửa."
"Được rồi, ngươi là tông chủ, ngươi là nhất." Mộ Dung Văn Ngọc không còn cách nào, đành ngồi xếp bằng ở giữa giường, hỏi: "Vậy ngươi đến đây làm gì? Không phải nói là sẽ ra ngoài sao? Sao không ở cùng Tiểu Ôn Húc mà giúp nó thu dọn đồ đạc? Ngươi không định mang theo thứ gì ra ngoài sao? Đây là lần đầu ngươi và Tiểu Ôn Húc cùng nhau ra ngoài, không chuẩn bị gì sao?"
Ngọc Thanh Hàn nhíu mày càng chặt, lạnh lùng nói: "Chuyện này không cần ngươi lo, bổn tọa đến đây không phải để bàn về chuyện đó."
Mộ Dung Văn Ngọc: "Vậy tông chủ đến đây làm gì? Đến đạp hỏng cửa của ta à?"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT